Chiến Thần Phong Vân

Chương 1643




Ông ta giống như một chiếc máy thu hoạch mạng người vậy, những đối thủ đứng gần ông ta cứ vậy mà lần lượt ngã rạp hết xuống.

Chưa đầy mười phút sau, hơn ba mươi người võ sĩ trong sân đều ngã gục hết.

Còn tẩu thuốc của trưởng thôn thì vẫn đang cháy dở, khói thuốc lượn lờ.

Ông trưởng thôn đặc ý hít một hơi thuốc, nói với vẻ khinh thường: “Một đám phế vật mà cũng dám vênh váo với tôi, nực cười.”

Những người hàng xóm láng giềng đứng xem đều trợn mắt há hốc miệng vì ngạc nhiên.

Trời đất ơi, lão già này biết đánh nhau thật đấy à?

Đa số những người ở đây đều tầm tuổi ông trưởng thôn, nhưng bình thường đi bộ ngoài đường thôi họ cũng thấy mệt rồi, vậy mà ông lão này lại còn lợi hại hơn cả mấy người trẻ.

Nhưng họ còn chưa biết rằng vừa nãy ông lão trưởng thôn còn chưa thể hiện thực lực thật sự của mình.Ông ta đánh thắng những người võ sĩ này hoàn toàn là nhờ vào sức mạnh của cơ thể.

Nếu như ông ta dốc hết sức lực, thi triển kinh khí, thì đám võ sĩ này còn chẳng đỡ nổi một chiêu của ông ta.

Trong giây phút nào đó, Tứ Gia cũng thấy hơi sợ. Nhưng ngay sau đó, ông ta liền bình tĩnh lại.

Ông lão này biết đánh nhau thì sao chứ? Người này cùng lắm thì có thực lực ngang mình, là cường giả cấp chiến thần mà thôi.

Hai bên ngang hàng nhau.

Hơn nữa, đảm võ sĩ cấp dưới của ông ta ở bên ngoài, cũng đủ để đè chết ông trưởng thôn này rồi. Ông trưởng thôn lại trào phúng: “Chỉ có mỗi chút năng lực này thôi à?”

“Ngay cả một lão già mà cũng không đánh thắng được, chẳng hiểu là ông lấy đâu ra dũng khí để tung hoành ngang ngược thế này đấy.

Tứ Gia nắm chặt hai năm đấm lại: “Bảo sao mấy người không sợ. “Hóa ra là có thực lực ngang Chiến Thần.”

“Ông này, tôi thấy ông là một nhân tài, nếu bây giờ cúi đầu về dưới trướng của tôi thì tôi có thể tha cho ông một mạng. “Nếu không thì hôm nay tôi đành phải vặt hoa bẻ cành rồi.”

Ông trưởng thôn nổi giận: “Mả bố nhà mày, mày gọi ai là hoa đấy?”“Hôm nay ông đây sẽ đánh cho mông mày nở hoa!

Hay!!

Xem ra mời chào lão già này về phe mình không thành rồi.

Tứ Gia đành phải vẫy tay về phía ngoài cửa. “Xông hết lên cho tôi, phế lão già này đi.

Đám võ sĩ đang đứng canh ngoài cửa vội vàng xông vào sân nhỏ.

Số võ sĩ bên ngoài cổng rơi vào khoảng hơn trăm người, thậm chí sân nhỏ này còn không đủ chỗ cho họ đừng Diệp Huyền Tàn sợ những người hàng xóm vô tội bị vạ lây, với kéo họ đứng tránh vào góc Những người hàng xóm láng giềng sợ hãi nói: “Cậu thanh niên, cậu nghe nói rồi đây, Tử Gia kia là cấp Chiến Thần. Nếu ông ta tự mình ra tay, e rằng các câu.

Diệp Huyền Tần an ủi người kia: “Không sao đâu. “Trong mắt tôi, Chiến Thần cũng chỉ nhỏ như con kiếm thôi, không đáng để nhắc đến.

Những người hàng xóm dở khóc dở cười Sau cầu thanh niên này lại khoác lác thế nhỉ.

Theo những gì họ biết thì Thần Soái của cả nước cũng chỉ ở cấp Chiến Thần mà đã trở thành người không có đối thủ rồi, Người đàn ông kia có thực lực ngang bằng với Thần Soái, vậy mà anh lại coi người ta chỉ như conkiến thôi.

Thế này quá là ngông cuồng, tự cao rồi.

Giết Tứ Gia quát lớn một tiếng để ra lệnh, sau đó tự mình cầm đầu, lao đến chỗ ông trưởng thôn.

Hơn trăm vị võ sĩ khác cũng bám theo ông ta.

Ông trưởng tôn ném tẩu thuốc cho Diệp Huyền Tần: “Thiếu chủ, đây là thuốc lá mà tôi tự trồng, mời ngài nếm thử.”

Đượ!

c Diệp Huyền Tần mỉm cười, nhận lấy tẩu thuốc.

Anh biết, ông lão trưởng thôn đang muốn thể hiện bản lĩnh thật sự của mình rồi.

Ông trưởng thôn đứng yên tại chỗ, dáng người sừng sững như cây tùng, không hề có dấu hiệu của việc phản kháng.

Năm mét, ba mét, hai mét, một mét Ông trưởng thôn vẫn đứng yên như cũ.

Mãi đến khi Tứ Gia lao đến trước mặt ông ta, vung nắm đấm thì ông trưởng thôn mới bắt đầu có hành động.

Cả người ông ta run lên, sau đó quanh người ông ta xuất hiện làn kình khí màu bạc. Làn kình khí màu bạc này cứ như một làn sóng xung, bắn ra khắp bốn phía xung quanh.

Tứ Gia là người đứng đầu tiên, ông ta bị “sóng xung” đánh vào người, cả người cứ vậy mà bay ngược ra phía sau khoảng mấy chục thước.

Cả người nên mạnh vào tường bao ngoài sân, cứ vậy mà làm đổ cả tường.

Tứ Gia là cường giả cấp Chiến Thần mà cũng bị thương nặng như vậy.

Huống chỉ là những người võ sĩ bình thường khác.

Họ còn chưa kịp đến gân người ông trưởng thôn đã bị “nổ bay” ra ngoài rồi.