Chiến Thần Phong Vân

Chương 1674




Sau khi nghe xong, đám người Diệp Huyền Tần đưa mắt nhìn nhau, khắp mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Âm Ti, thật sự là quá thần kỳ, quá huyền diệu rồi.

Một vũng nước ao liền có thể khiến cho người chết rồi có thể sống lại được, thậm chí còn chi phối ý thức của người khác.

Đây rốt cuộc là thứ nước thần tiên gì chứ.

Chiến thần Côn Luân cẩn thận từng li từng tí nói: “Nếu như Âm Ti thực sự có thủ đoạn khiến cho người đã chết rồi có thể sống lại, vậy thì còn gì nữa chứ.”

“Từ xưa đến nay Đại Hạ có biết bao nhiêu cường giả đã ngã xuống, nếu như đều bị Âm Ti năm trong lòng bàn tay… thật là kinh khủng!”

Mấy người họ hít vào một ngụm khí lạnh.

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Chết đi sống lại thật ra cũng không đến nỗi, tối thiểu có lẽ cũng là có điều kiện tương đối khắc nghiệt, không thể nào mà tùy tiện hồi sinh một người được.

“Nếu không thì Âm Ti thật sự nắm giữ nhiềucường giả ở trong tay như vậy, bọn họ đã sớm khởi nghĩa vũ trang rồi, không có khả năng nhẫn nhịn đến lúc này được.”

Mọi người đều gật đầu tán thành.

Có lẽ, Âm Ti chỉ có thể “hồi sinh” lại những người vừa mới chết đi, cũng có khả năng chỉ là cứu sống những người giả chết mà thôi.

Chiến thần Côn Luân hỏi: “Cậu đã ngây người ở phân đàn Âm Ti ước chừng năm năm rồi?”

Kiều Văn Sơn gật đầu: “Đúng vậy Chiến thần Côn Luân: “Vậy vì sao mà cậu lại không muốn chạy trốn chứ?”

Kiều Văn Sơn: “Đối phương cường mạnh như mây, giảm thị cực nghiêm ngặt.”

“Đừng nói đến chạy trốn được, sợ rằng đi ra ngoài sơn động một chuyến thôi cũng đều có người nhìn chằm chằm.”

Chiến thần Côn Luân: “Lần này sao cậu lại chạy trốn ra ngoài rồi?”

Kiều Văn Sơn nói: “Lần này đàn chủ Thập Điện Vương Minh của chúng con, triệu tập thành viên của tất cả các phân đàn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp.

“Con theo đội ngũ đi đến nơi này, tìm được cơ hội chuẩn bị lén lút trốn đi.”

“Không ngờ tới rằng bị người dẫn đội phát hiện được, đối phương liền thắt cổ con treo ở trên cây đại thụ này.“Ai, con cũng không biết con hiện tại là sống hay là chết nữa, tóm lại con bị thắt cổ cũng không có nửa điểm cảm giác gì cả.”

Vẻ mặt của Diệp Huyền Tần đột nhiên thay đổi: “Không xong rồi.”

“Xem ra toàn quân Thập Điện Vương Minh đã bắt đầu lên đường tiến về phía ngọn núi Thần rồi, hơn nữa còn ở phía trước của chúng ta.

“Chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian gấp rút lên đường thôi.

Di!

Ngưỡng người khác đều ào ào phụ họa theo.

“Đợi một chút!”

Kiều Văn Sơn đột nhiên cúi dập đầu một cái với chiến thần Côn Luân.

“Bố nuôi, con có một yêu cầu quá đáng, hy vọng bố nuôi có thể thành toàn.”

Chiến thần Côn Luân: “Nói.”

Kiều Văn Sơn nói: “Con không muốn lấy cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này để tiếp tục kéo dài sự sống, thế nhưng… hôm nay ngay đến cả năng lực của bản thân cũng không còn nữa rồi.”

“Cầu xin bố nuôi có thể thành toàn cho con, tiền con một đoạn đường.”

Từ tận trái tim của chiến thần Côn Luân có chút không đành lòng.

Dù sao thì đây cũng là con nuôi của ông ta, hai người đã từng kề vai chiến đấu bên nhau đằng đẳngnăm năm trời!

Thế nhưng, nhìn thấy bộ dạng quỷ quái hiện giờ của Kiểu Tiều Sơn, trong lòng chiến thần Côn Luân lại càng khó chịu hơn nữa l Ông ta nhìn Diệp Huyền Tần một cái rồi nói: “Thần Soái, Kiều Văn Sơn là con trai nuôi của tôi, tôi không thể xuống ta với cậu ta được.

“Vẫn là xin Thần Soái có thể giúp đỡ cho Diệp Huyền Tần vỗ vỗ bả vai của Kiều Văn Sơn, tình ý sâu xa nói: “Kiều Văn Sơn, cậu sinh ra là người của Đại Hạ, chết cũng là quỷ của Đại Hạ “Đại Hạ tuyệt đối sẽ không quên đi những sự đóng góp mà cậu đã từng làm cho Đại Hạ!”

“Đi đi, tự mình tìm một nghĩa địa, đợi chúng tôi trở về, sẽ tổ chức cho cậu lại một tang lễ khác.”

Kiều Văn Sơn gật đầu: “Cảm ơn Thần Soái đã thành toàn!”

Cậu ta lại cúi dập đầu một cái, xoay người rời đi. Chiến thần Côn Luân hoài nghi nói: “Thần Soái, tại sao cậu lại không chấm dứt nỗi thống khổ của cậu ta?”

Diệp Huyền Tần: “Tôi đã truyền kình khí vào trong cơ thể của cậu ta.

“Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì một tiếng sau kình khí sẽ thâm nhập vào căn cơ của cậu ta, phá hủy căn cơ!”

“Những người đàn ông Đại Hạ chúng ta, khi thể diện đã mất đi, không nên thảm hại mà ngã xuống trước mặt những người trên đời này.”

Chiến thần Côn Luân: “Thần Soái suy nghĩ thật chu toàn!”

Đi thôi.

Diệp Huyền Tần nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa rồi”

Đoàn người hết tốc lực tiến về phía trước.

Dựa theo sự chỉ thị trên bản đồ, đoàn người đi bộ ước chừng khoảng một ngày một đêm mới xem như là đã tiếp cận được khu vực cần đến.