Chiến Thần Phong Vân

Chương 1691




Ông ta trợn to hai mắt một cách khó khăn nhìn chiến sĩ nhỏ, Cuối cùng ánh mắt rơi vào bóng dáng phía trên của cậu ta.

Bóng dáng của chiến sĩ nhỏ lại có nhiều hơn một cái chân.

Anh ta ưu tư rồi lập tức kích động: “Cửu trưởng lão, là ngài sao?”

“Ngài… Ngài tới cứu tôi sao?”

Chiến sĩ nhỏ đi tới bên người Vương Lập Thành, trong miệng phát ra thanh âm máy móc lạnh như băng.

“Vương Lập Thành, ông đúng là một tên phế vật.”

“Một ngọn núi Thần cũng không coi giữ được, tôi giữ ông lại còn có ích lợi gì chứ Sau khi xác nhận là Cửu trưởng lão, Vương Lập Thành càng kích động: “Cửu trưởng lão, tôi thật đáng chết, là tôi làm việc bất lợi, tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt.”

“Xin phiền Cửu trưởng lão mang tôi đi Tổng ĐànÂm Ti, tôi muốn đích thân giải thích hết thảy các thứ này với tổng đàn chủ.”

Cửu trưởng lão hỏi ngược lại: “Tôi hỏi ông, ông có tiết lộ tin tức của Âm Ti tôi bao giờ chưa?”

Vương Lập Thành lắc đầu: “Cửu trưởng lão cứ việc yên tâm.”

“Chuyện liên quan đến Âm Ti tôi đều ngậm miệng không nói lời nào.”

“Vậy thì tốt.” Cửu trưởng lão buông lỏng không ít.

Vương Lập Thành tiếp tục đau khổ cầu khẩn: “Cửu trưởng lão, phiền ngài mang tôi rời đi đi.”

“Tài sản cả đời này của tôi, nguyện biểu toàn bộ cho ngài!” Cửu trưởng lão cười một tiếng lạnh lẽo: “Vương Lập Thành, ông không hiểu bản thân mình một xíu nào cả.”

“Ông làm hại đàn tế thứ mười của Âm Ti tôi và khiến toàn quân chết hết, còn khiến cho Âm Ti của tôi mất đi khả năng nắm quyền ngọn núi Thần, Âm Ti không tru di cửu tộc của ông đã là tốt lắm rồi, vậy mà vẫn còn ảo tưởng muốn sống hay sao?”

A?

Vương Lập Thành sinh lòng tuyệt vọng, thống khổ nhắm mắt.

Ông ta biết, bản thân mình tuyệt đối không còn khả năng còn sống nữa.

“Đi chết đi.”

Cửu trưởng lão nhỏ giọng thầm thì một câu, rồi sau đó móc ra lưỡi lê, đầm vào giữa đỉnh đầu của Vương Lập Thành.

Phụt Vương Lập Thành đau đớn co quắp người lại, hai giày sau đã không còn động tĩnh nữa!

Bóng mờ kia chậm rãi tách khỏi bóng dáng của chiến sĩ bảo vệ, rồi sau đó nhanh chóng chạy trốn.

Chiến sĩ bảo vệ này mới chậm rãi khôi phục bình thường, không giải thích được mà nhìn bốn phía.

Mới vừa rồi anh ta bị đoạt mất tâm trí, cũng không biết bản thân mình đã chính tay đâm chết Vương Lập Thành”.

Thậm chí cũng không biết, Vì sao bản thân mình từ cương vị đứng gác mà đã không giải thích được đi tới bên người Vương Lập Thành.

Chờ anh ta phát hiện ra thì trên đầu Vương Lập Thành đã chảy ra một vũng máu, Nhất thời sợ hãi la lên “Má ơi” một tiếng, lui về phía sau mấy bước. Tầm quan trọng của Vương Lập Thành đối với Thần Soái không cần nói cũng biết.

Thế nhưng hôm nay ngay lúc bản thân mình đứng gác canh giữ thì Vương Lập Thành lại chết oan uổng…

Đại họa rồi.

Anh ta sợ đến phát điên rồi, gầm thét liên tục: “Mau lên, người đầu, có thích khách!”Ở chân núi, Vương Lập Thành giằng co với Diệp Huyền Tần, Nghe được tiếng gọi ầm ĩ của chiến sĩ, Nhất thời trong lòng nhảy lộp bộp một chút, dự cảm bất thường nổi lên trong lòng.

Anh nhảy lên một cái, đi thẳng tới đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, Chuyện này khiến cho Diệp Huyền Tần nhức đầu.

Đầu của Vương Lập Thành, Lại bị người nào đó đâm thủng, Não và máu tươi trộn lẫn vào nhau, chảy đầy đất.

Đáng chết, là ai làm!

Anh lập tức nhìn xung quanh, Thậm chí đi tới bên người ngắm nhìn phía dưới, Thế nhưng không phát hiện ra người nào.

Vậy, Hiềm nghi lớn nhất chính là người chiến sĩ nhỏ đang canh giữ.

Chẳng qua là, đây chiến sĩ nhỏ của quân đoàn Thanh Long, Cậu ta làm sao lại phản bội mình!

Ánh mắt lạnh lùng Diệp Huyền Tần nhìn về chiến sĩ nhỏ: “Nói, chuyện gì đang xảy ra đây?”

Chiến sĩ nhỏ sợ đến sắc mặt trắng bệch, phù phù một tiếng rồi quỳ xuống.

“Thần Soái, tôi… tôi cũng không biết chuyện gì “Mới vừa rồi… Tôi chỉ mới vừa hình như là ngủ mê man một hồi, cho đến khi mở mắt ra đã phát hiện Vương Lập Thành đã bị người khác giết.”

Lão trưởng thôn xông lên, lấy một đạp đạp chiến sĩ nhỏ lăn lộn mèo trên đất: ‘Mẹ nó chứ, mau nói thật “Hung khí giết người sao lại ở trong tay cậu chứ.”

Chiến sĩ nhỏ liếc nhìn lưỡi lê trong tay, nhất thời sợ đến mức ném xuống đất: ‘Lão trưởng thồn, tôi… tôi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Không phải tôi giết, người thật sự không phải là tôi giết.”

Lão trưởng thôn vẫn tiếp tục đánh, Nhưng Diệp Huyền Tần đã ngăn lại Lão trưởng thôn: “Lão trưởng thôn, không nên làm khó cậu ta.”

“Có thể cậu ta không phải là hung thủ thật.”