Diệp Huyền Tần dần dần ép sát, vẫn luôn chiếm được thế thượng phong, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay lấy đầu của đối phương một cách dễ dàng.
Tuy ba tôn giả Tuyệt điện đang có sức mạnh ở cấp bậc cao cấp nhất, nhưng dù sao thì chúng cũng không có bản thể cố định, bất kể là khả năng hay phản ứng thì đều chậm hơn người bình thường một nhịp.
Chúng bị Độc Lang, Hồ Vương và Diệp Bất Chí đè lại đánh tới tấp.
Về phần ông cụ trưởng thôn và Sát Lang, cả hai người đều đã ở cảnh giới Phong Vương siêu việt rồi, cách cấp cao nhất chỉ một bước nữa thôi.
Hai người bắt tay với nhau, thực lực không kém là bao so với người đang ở cấp bậc cao nhất.
Âm Ti rõ ràng là rơi vào thế yếu hơn, lúc nào cũng có thể bị đánh cho tan tác Da đầu Cầu Thiên Nhẫn tê rần rần, đáng chết, sao đối phương lại mạnh như vậy chứ.
Thậm chí còn địch lại được cả phân bộ thứ chín Lúc phân bộ thứ mười đưa tin tình báo về cho bọn họ có nói đối phương chỉ có một Tôn giả cấp cao nhất mà thôi.
Sao bây giờ lại nhảy ra tận bốn Tôn giả vậy!
Tình báo của phân bộ thứ mười không có khả năng bị sai được!
Vậy thì lời giải thích duy nhất là, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đã thăng cấp lên cấp bậc cao nhất. Tốc độ tiến bộ như thế này thật kinh khủng.
Cầu Thiên Nhẫn biết, mình nhất định phải tìm ra được biện pháp gì đó. Nếu không thì thất bại cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Anh ta tức giận hồ lên một tiếng: “Toàn bộ người của phân bộ thứ chín nghe lệnh, bày trận!”
“Đại trận mê hồn!”
Um.
Hơn chục nghìn thành viên của phân bộ thứ chín bận rộn bày trận.
Bọn họ tụ thành một vòng tròn lớn, bao vây toàn bộ người của Diệp Huyền Tần lại. Sau đó dùng tư thế ngồi thiền để ngồi xuống đất, hay tay chụm lại, miệng niệm chủ ngữ.
Sau đó, một tình huống khiến người khác rùng mình xảy ra.
Cái bóng của bọn họ rời khỏi bản thể, tụ lại ở ngay chính giữa.
Cuối cùng, hơn chục nghìn cái bóng của người Âm Ti này tụ lại thành một cái bóng lớn, giống như một tòa núi nhỏ sừng sững khiến người sợ hãi.
Cái bóng to lớn này có ý thức tự chủ, có thể tự do hành động.
Nó chuyển động trên chiến trường, cũng đảm bảo rằng đám người Diệp Huyền Tần luôn bị bao phủ trong đó.
Nhóm người Diệp Huyền Tần bị cái bóng lớn này bao trùm lên, đầu óc trống rỗng, khó có thể tập trung được tinh thần để chiến đấu.
Cái bóng khổng lồ này có thể gây ảnh hưởng lên tâm trí của con người.
Tục ngữ nói, cao thủ đánh nhau chỉ có thể tập trung, không được xao nhãn.
Bọn họ chỉ vừa phân tâm chút thôi là đã cho kẻ địch cơ hội rồi.
Ông trưởng thôn và Sát Lang bị đối thủ đánh bay, không ngừng họ ra máu. Đáng chết.
Gương mặt Diệp Huyền Tần đen sì, Diệp Huyền Tần anh vốn là một người phò tả có năng lực, hả lại để cho người của Âm Ti khinh thường sỉ nhục được. Anh đột nhiên dậm mạnh một cái.
Mặt đất run chuyển, thậm chí còn vỡ ra thành một cái khe lớn.
Vô số nước hồ tràn vào, đã có mấy người của Âm Ti rơi vào trong đó.
Đương nhiên, đây chỉ là uy ở bề ngoài mà thôi.
Trên thực tế, một cái dẫm chân này của Diệp Huyền Tần mang theo cả khí thế mạnh mẽ truyền vào bên trong cái bóng khổng lồ kia.
Cải bóng đó sao có thể chịu nổi, cuối cùng, một tiếng “Phù” trầm đục vang lên, cứ như thế mà nổ tung.
Cái bóng bị vỡ tung rồi, đám người của Âm Ti cũng bị phản lại sức mạnh, ai nấy đều không ngừng phun ra máu, sắc mặt trắng bệch.
Thậm chí có mấy trăm kẻ chết luôn tại chỗ.
Sức mạnh của một Tôn giả ở cấp bậc cao nhất, cũng không phải thứ để người bình thường như bọn họ có thể khiêu khích.
Một đạp này của Diệp Huyền Tần cũng ảnh hưởng lớn đến cái bóng của ba vị Tôn gia cấp bậc cao nhất.
Phân thân của ba Tôn giả cao cấp bị Độc Lang và Hổ Vương, cùng với Bất Chí giữ chặt lại trên mặt đất, không thể động đậy.
Cái bóng của Cầu Thiên Nhẫn và ba Tôn giả cấp cao nhất có rất nhiều quan hệ dây mơ rễ má với nhau. Mỗi lần cái bóng của bọn họ bị khống chế, thì bọn họ cũng phải chịu ảnh hưởng.
Diệp Huyền Tần dùng một chưởng đánh bay Cầu Thiên Nhân Cầu Thiên Nhẫn chắc chắn bại trận.
Vô dụng!
Các người là một lũ vô dụng!
Hồng Quận nhìn đám người Âm Ti thất bại thảm hại, không ngừng chửi rủa: “Bây giờ Âm Tỉ đều vô dụng như vậy sao?”
“Các người chính là sự sỉ nhục của Âm Ti!”