*Uỳnh.
Những tia chớp mãnh liệt hơn tấn công tới, giống như một hình cung phá vỡ những bí mật. quan tài màu đỏ không thể chống cự được, bị chôn sâu xuống ba bốn mét nhưng rồi cuối cùng cũng ổn định lại được.
Bề ngoài cũng không có vết thương nào cả.
Diệp Huyền Tần, bản lĩnh cũng chỉ có vậy thôi sao? “Cậu không xứng đáng được gọi là Thiên.”
“Lại lần nữa.”
“Uỳnh uỳnh uỳnh.”
Lần này là ba vòng cung nối đuôi nhau thành hàng, chiếu sáng cả một vùng trời.
Cỗ quan tài màu đỏ bị đánh trúng, không ngừng tóe ra những tia lửa.
Cỗ quan tài màu đỏ không thể kiên trì nổi nữa, dần dần rơi xuống từ trên trời, rơi xuống mặt hồ rồi biến mất tăm hơi.
Bầu trời cũng yên tĩnh trở lại. Mây đen dường như xuống thấp hơn.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở mặt hồ.
Cầu Bá Vương cứ vậy mà bỏ đi sao?
Vừa rồi còn tạo ra những từ trường dữ dằn như vậy mà?
Ở đây chẳng có ai là căng thẳng như Diệp Huyền Tân.
Chỉ có một mình anh là hiểu được ý nghĩa bên trong của ba tia chớp kia.
Người xưa nói, Thiên Ma Vương xuất hiện, bị trời phạt.
Ba tia chớp kia chính là bị trời phạt.
Nếu như Cầu Bá Vương kia thật sự có thể vượt qua được sự trừng phạt của ông trời vậy thì cậu ta thật sự có thể đạt được cảnh giới Ma vương.
Trước khi Cầu Bá Vương bị phong ấn xuống đất thì cậu ta mới chỉ vượt qua cấp bậc cao nhất, chưa đạt được cảnh giới Ma vương. Anh ta vừa ra đời đã hướng tới mục tiêu cảnh giới Ma vương.
Sau mười phút, mặt hồ vẫn tĩnh lặng, cuối cùng trong lòng Diệp Huyền Tần cũng buông xuống, chắc hẳn là Cầu Bá Vương đã chết rồi.
Đúng lúc Diệp Huyền Tân định đi giải quyết tàn dư thì mặt hồ lại nổi lên những bọt nước lăn tăn.
“Lộp bộp.
Tim Diệp Huyền Tần suýt chút nữa thì nảy ra khỏilồng ngực.
Có thể Cầu Bá Vương còn chưa chết.
“ừng ực ừng ực.”
Số xoáy nước cũng hiện ra ngày càng nhiều, sau đó, mặt hồ xao động mạnh một trận.
Năm phút sau, mặt hồ nứt ra, một dáng người màu đỏ giống như là vỡ ra từ trong nước.
Là quan tài màu đỏ, Cầu Bá Vương vẫn chưa chết. Cầu Bá Vương đã thật sự vượt qua được sự trời phạt, đã trở thành Ma vương rồi.
Hôm nay, tất cả bọn họ đều phải bỏ mạng ở đây.
Cầu Thiên Nhẫn cực kỳ hưng phấn, tất cả những kẻ dưới âm ti đều quỳ xuống “Chúc mừng Cầu Bá Vương đã tấn thăng Ma vương.”
Chiếc quan tài màu đỏ kia vốn đỏ như máu, trải qua một trận nổ trời thì bỗng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, thậm chí là còn xuất hiện một vài lỗ hổng. Nhưng mà tất cả mọi thứ đều nhanh chóng phục hồi lại như cũ, đầu vào đó. quan tài màu đỏ dần dần ngoi lên khỏi mặt nước. Chẳng bao lâu sau đã lơ lửng trên không trung. trôi lửng lơ trên đầu đám người Diệp Huyền Tần. Bên trong quan tài bỗng tỏa ra làn khói mù màu đen, vây quanh lấy chiếc quan tài.
“Rào rào rào”
Mưa rơi xuống như thác lũ nhưng mà lại không có cách nào xuyên thấu được lớp sương mù màu đen. Lớp sương mù đen đó là gì? Rõ ràng là kình khí của Cầu Bá Vương.
Chúng nồng nặc đến nỗi có thể ngăn cản cả nước mưa.
Chúng trôi lơ lửng giữa không trung, tạo thành mây đen, hơn nữa còn càng ngày càng lan rộng ra…
Cho đến cuối cùng, giữa không trung tràn ngập những đám mây đen.
Nhìn qua thì chắc cũng bao trùm trong khoảng bán kính một trăm mét.
Những đám mây đen này sớm đã ngăn cản đường sống lại.
Cho dù là Diệp Huyền Tần cũng phải run rẩy toàn thân trước những đám mây đen này. Một ánh sáng lạ liền đè Diệp Huyền Tần lại.
Cầu Bá Vương lạnh lùng nói: “Các người nhìn thấy ta, tại sao lại không quỳ?”
“Quỳ xuống”
Một tiếng quát đầy tức giận, toàn thân đám người Độc Lang như mềm nhũn ra, không kiểm soát được mà quỳ phụp xuống đất.
Nhưng mà Diệp Huyền Tần cũng thả ra một luồng kình khí ngay lập tức, dựng đám người Độc Lang dậy. Tuy rằng Độc Lang và Diệp Huyền Tần đều là cấp bậc cao nhất nhưng mà thực lực của Diệp Huyền Trần lại vượt qua bọn họ gấp mấy lần.
Lúc này, Diệp Huyền Tần vẫn bình tĩnh như cũ, không hề hoảng lạn, thậm chí còn nhả ra kình khí, trợ giúp cho đám người Độc Lang Cầu Bá Vương cười nói: “Thật thú vị.”
“Năm đó, tôi bị thây của anh đánh sau lưng, hôm nay anh cũng khai đao đi.”