Chiến Thần Phong Vân

Chương 1711




Tiếng thở dài đó lại tiếp tục vang lên, Ngay sau đó, vốn dĩ là lớp phòng vệ đã bị làm hỏng, lõm thành một cái là hố sâu, Vậy mà lại tự động khôi phục như cũ.

Sau khi cấm chế phục hồi như cũ, bên trong xuất hiện một ảo ảnh hình người, Sau khi quan sát kỹ hơn, Diệp Huyền Tần vô cùng vui mừng.

Chính là Ông Tư Bạch!

Cuối cùng thì sư phụ Ông Tư Bạch cũng xuất hiện Diệp Huyền Tần không khỏi kêu to: “Đồ đệ Diệp rôi!

Huyền Tần, bái kiến sư phụ!” Mấy chục năm không gặp mà chỉ có thể thấy được ở trong mơ, Hôm nay có thể gặp lại sư phụ Ông Tư Bạch, Diệp Huyền Tần làm sao có thể không vui mừng cơ chứ.Mặc dù, người đó chẳng qua chỉ là một tia ý thức mà Ông Tư Bạch lưu lại.

Ông Tư Bạch vui vẻ yên tâm gật đầu: “Đã là một người đàn ông thì phải có chỉ lớn và bất khuất!”

“Đặc biệt là là con, con chính là một vị thần vĩ đại của Đại Hạ thì làm sao có thể dễ dàng chịu khuất phục được.”

“Mau đứng lên đi!”

Ảo ảnh của Ông Tư Bạch đích nhẹ nhàng vẫy tay, tiếp tục nâng năng lượng mây đen của Cầu Bá Vương lên!

Áp lực tác động lên người Diệp Huyền Tần và mọi người đột nhiên yếu đi rất nhiều.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp Chẳng qua chỉ là một ảo ảnh, vậy mà chỉ cần vẫy nhẹ tay thì đã có thể nâng năng lượng mây đen Cầu Bá Vương lên rồi.

Vậy thì thực lực chân chính của Ông Tư Bạch sẽ phải mạnh đến mức nào cơ chứ. ít nhất thì có lẽ ông ấy đã sớm bước vào tiên cảnh.

Diệp Huyền Tần thành khẩn nói: “Sư phụ à, cho con mạo muội hỏi người một câu được không ạ? Hiện tại thì rốt cuộc bản thể thật của sư phụ đang ở chỗ nào vậy?”

Ông Tư Bạch khẽ lắc đầu thở dài: “Xin lỗi con, ta không thể nói cho con biết, ta cũng không dám nói cho con biết”Nơi mà ta đang dừng chân, không phải là nơi mà con có thể đến.”

Diệp Huyền Tần: “Sư phụ à, tại sao người lại nói như vậy chứ?”

“Ở trong toàn bộ thiên hạ này chẳng lẽ còn có vùng đất của đế vương sao? Tại sao con lại không thể đến đó?”

Ông Tư Bạch lại lắc đầu: “Thời gian của sư phụ không có nhiều, không nói chuyện thêm với con nữa.”

“Có một vài chuyện, thời gian sẽ cho con câu trả lời.”

Ánh mắt của Ông Tư Bạch rơi vào trên chiếc quan tài màu đỏ.

Cầu Bá Vương cười nhạt: “Ha ha, Ha ha!”

“Diệp Tinh Hà! Người chính là con rùa đen rụt cổ.

“Chỉ dám để cho một tia ảo ảnh xuất hiện thôi sao, ngươi không dám để cho bản thể của mình gặp mặt ta là vì sợ rằng ta sẽ tiêu diệt bản thể của người sao?”

Ông Tư Bạch nói: “Đối phó với người thì chỉ cần tia ảo ảnh này là đủ rồi.”

“Ngươi còn chưa có đủ tư cách để có thể khiến cho bản thể của ta xuất hiện!” Ngông cuồng!

Cầu Bá Vương tức giận: “Bây giờ ta sẽ tiêu diệt ảo ảnh của người rồi sau đó chém chết bản thể của ngươi.”

“Nếu như người chịu nói cho ta biết nơi mà bảnthể của người đang ở thì có lẽ ta sẽ để cho người chết thoải mái một chút.”

Ông Tư Bạch: “Chỗ mà ta đang ở, ngươi không có tư cách để đến đó!”

“Thậm chí còn không có tư cách để biết đó là đâu.”

Cầu Bá Vương gầm lên: “Hừ, hiện tại ta đã tiến vào cảnh giới Ma vương rồi.”

“Trong thiên hạ này còn có chỗ nào mà ta không có tư cách để đến sao?”

“Đột nhiên ta lại muốn đổi ý rồi. Ta sẽ không tiêu diệt ảo ảnh của ngươi nữa, mà ta sẽ đi theo ảo ảnh của người rồi tìm đến bản thể của ngươi!”

“Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc!”

Vẻ mặt của Ông Tư Bạch tràn đầy sự khinh thường: “Thật sao? Vậy thì hãy để cho ta được lĩnh giáo xem cảnh giới Ma vương của ngươi rốt cuộc có bao nhiều sức mạnh đi.”

Chết đi!

Cầu Bá Vương gầm lên, quan tài màu đỏ vọt thẳng về phía ảo ảnh của Ông Tư Bạch.

Năng lượng mây đen bao phủ hàng trăm dặm, tạo lên những trận sóng năng lượng, cuốn về hướng của Ông Tư Bạch.

Ở nơi này, kình khí đại dương chảy cuồn cuộn, Ảo ảnh của Ông Tư Bạch đứng sừng sững như ngọn đèn hải đăng.

Năng lượng mây đen của Cầu Bá Vương, Không thể gây ra chút thương tổn nào đến ảo ảnh của Ông Tư Bạch.

Rốt cuộc, khi chiếc quan tài màu đỏ đã đến gần trong tầm tay, cuối cùng thì ảo ảnh của Ông Tư Bạch cũng bắt đầu hành động.

Ảo ảnh của Ông Tư Bạch nhẹ nhàng đưa tay lên, hướng về phía chiếc quan tài màu đỏ!

“Âm!”

Âm thanh va chạm nặng nề vang lên giống như tiếng sấm Cả chiếc quan tài màu đỏ và Ông Tư Bạch đều không nhúc nhích, Hai bên giằng co.

Bây giờ, hai bên đang cạnh tranh nền tảng cùng với sức chịu đựng.

-Đương nhiên là sự cạnh tranh lần này không hề công bằng.

Dù sao thì Ông Tư Bạch cũng chỉ là một tia ảo ảnh mà thôi.

Dần dần, Ông Tư Bạch thoáng cảm thấy không chịu nổi, Ảo ảnh càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Cầu Bá Vương cười gắn: “Ha ha! Diệp Tinh Hà à, ngươi cũng chỉ có chút sức lực này thôi sao?”

“Ảo ảnh của ngươi khi đứng trước mặt ta thì không thể chịu nổi dù chỉ một đòn!”

“Mau tan biến cho ta!”