Chiến Thần Phong Vân

Chương 1734




Diệp Hiên Tần lắc đầu: “Không có.!

Chiến thần Côn Luân tràn đầy thất vọng nói: “Vậy đảm người Độc Lang đầu?!

Diệp Hiền Tần nói: “Ở lại Bắc Cương canh giữ biên cương rồi.”

“Trước hết không nói đến bọn họ, ông lập tức chuẩn bị một chiếc máy bay trực thăng cho tôi.!

Hả?

Chiến thần Côn Luân không hiểu ra sao nói: “Thần Soái, cậu muốn máy bay trực thăng làm gì?!

Diệp Hiến Tần: “Tôi muốn lấy đi một số tài nguyên tiên thảo trên Núi Thần, có việc gấp cần dùng.!

Chiến thần Côn Luân càng không hiểu nổi: “Cậu muốn dùng máy bay trực thăng để chứa tiên thảo?”

“Vậy có nghĩa là sẽ dùng đến rất nhiều tiên thảo.”

“Thần Soái, có chuyện gì mà cần dùng nhiều tiên thảo đến vậy!

Diệp Hiến Tần nói: “Cơ mật quốc gia, ông cũng muốn thăm dò?””Mau chóng đi làm theo những gì tôi nói đi.!

Được thôi.

Chiến thần Côn Luân bất lực: “Thần Soái, cậu có muốn xin quốc chủ trước hay không.” Diệp Hiền Tần nói: “Tôi đường đường là Thần Soái, chắc không phải ngay cả chút đặc quyền này mà cũng không có đấy chứ.”

“Vả lại Núi Thần này là do tôi tự mình chiếm được, vậy nên tất cả tài nguyên trên đó theo đương nhiên phải thuộc về sở hữu của tôi.”

“Dùng một số tiên thảo còn cần phải nói với người khác một tiếng?!

Hả?

Chiến thần Côn Luân nghi ngờ mà quan sát Diệp Huyền Tần.

Ông ta cũng nhận ra Diệp Huyền Tần có hơi khác thường rồi.

Ông ta là người hiểu rõ Diệp Huyền Tần nhất.

Biết rằng anh rất tôn kính quốc chủ.

Cho dù tài nguyên trên Núi Thần này anh có thể tùy ý dùng đến.

Nhưng trong nhất thời cần dùng nhiều như vậy thì anh nhất định sẽ hỏi ý kiến quốc chủ, để bày tỏ lòng kính trọng.

Nhưng lúc này.

Trong từng lời nói của anh đều thể hiện rõ sự bất kính với quốc chủ “Còn không mau đi?”

Diệp Huyền Tần trách mắngmột câu.

Đượ!

c Chiến thần Côn Luân chỉ có thể đáp ứng.

“Có lẽ chuyện của Thần Soái đã cực kỳ cấp bách rồi nên mới không kịp báo với quốc chủ mà thôi.!

Chiến thần Côn Luân đi chuẩn bị máy bay trực thăng.

Còn Diệp Hiện Tần thì lại tự mình đi hái những linh dược tiên thảo trên Núi Thần.

Những cái anh ta hái đều là những tiên thảo quý giá đã trưởng thành.

Anh ta hải hơn nửa tiếng, khi tiên thảo linh dược đã chứa đầy trong giỏ thì mới chịu dừng tay. Anh ta bỏ tiên thảo vào trên máy bay trực thăng.

Trước khi đi ánh mắt Diệp Hiên Tần vô ý liếc phải Lý Lặng của Linh Quản Ti.

Bị Diệp Hiến Tần liếc một cái Lý Lặng liền nhịn không được liên tục run rẩy khắp người.

Trong mắt ông ta, Thần Soái chính là một tên ma quý.

Một lời không hợp liền chặt đứt tay chân ông ta. Diệp Hiến Tần chỉ liếc một cái liền nhận ra ông ta. Lý Lặng, sở trưởng của Linh Quản Ti chuyên môn quản lý thần dược của Đại Hạ.

Vì vậy anh ta liền nhắm tới Linh Quản Ti. Nếu có thể kéo Lý Lặng về trận doanh của Âm Ti. Vậy thì tất cả thần dược bên trong Linh Quản Ti.Chẳng phải đều sẽ do Âm Ti hưởng dụng sao?

Diệp Hiến Tần phân phó chiến thần Côn Luân, nói: “Đưa ông ta lên máy bay trực thăng!

Hả?

Lý Lặng đã vô cùng hoảng sợ.

“Cậu… cậu muốn làm gì?!

Diệp Hiến Tần: “Còn dám nhiều lời, chém chết không tha!!

Lý Lặng nghe vậy chỉ có thể ngậm miệng.

Thần Soái nói chặt tay chân của mình thì sẽ chặt tay chân của mình, không nói thêm một câu dư thừa nào.

Anh ta thật sự dám giết mình.

Diệp Hiến Tần không biết lái máy bay trực thăng. Vì vậy anh ta lại bảo chiến thần Côn Luân phái đến hai người điều khiển máy bay.

Máy bay trực thăng bay về phía khu vực cấm của Diệp Hiến Tần muốn đi lấy một số linh thạch.

Lương Yên.

Bây giờ.

Mỏ linh thạch ở Lương Yên đã bị quốc chủ tự mình phải người trông coi.

Chẳng qua Thần Soái Diệp Huyền Tần vẫn có được quyền lợi tùy ý chi phối linh thạch.

Anh ta lấy hơn cả năm mươi ký linh thạch. Số lượng này không thể nói là không lớn.

Người phụ trách trông coi mỏ linh thạch muốn báo cáo với quốc chủ Nhưng lại bị Diệp Hiên Tân quở trách ngăn lại: “Dừng tay!!

“Mỏ linh thạch này là do tôi dùng cả tính mạng tranh đấu mới chiếm được.!

“Mỏ lình thạch này vốn nên là tài sản cá nhân của tôi!

“Tôi chỉ lấy có hơn mấy mươi ký mà thôi, vậy mà cũng muốn báo với quốc chủ, thế này thì Thân Soái tôi còn mặt mũi nào nữa chứ!!

Người phụ trách mỏ linh thạch tràn đầy khó xử nói: “Thần Soái, đây là khẩu lệnh của lão quốc chủ.!

“Người điều động hơn năm ký linh thạch thì đều phải báo lại với quốc chủ.!

“Lỡ như lão quốc chủ trách tội thì tôi sợ mình sẽ không giữ được cái đầu mất.!