Chiến Thần Phong Vân

Chương 1777




Suy đi nghĩ lại, Đỗ Văn Xương vẫn quyết định tự mình đi lên đó kiểm tra xem thử.

Anh ta lê cơ thể khô nóng của mình đi tới tầng cao nhất Gõ hai tiếng ở cửa phòng Từ Lam Khiết, cửa phòng rất nhanh liền mở ra. Chỉ là không nghĩ tới bên trong bay ra một cái chân, đá bay Đỗ Văn Xương ra ngoài.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là chân của Diệp Huyền Tần.

Mẹ Kiếp!

Đỗ Văn Xương nhịn không được chửi bậy một tiếng. “Tới tìm chết sao?”

Đối phương hoàn toàn không do dự cho Đỗ Văn Xương một cái tát: “Không biết cảm ơn lại còn mắng tôi, phải đánh!

Đừng mà, đừng đánh Đỗ Văn Xương vội vàng kêu lên: “Là tôi, là tôi, Đỗ Văn Xương đây!”Ö?

Diệp Huyền Tần ra vẻ bất ngờ nhìn Đỗ Văn Xương: “Tại sao lại là anh?”

“Tôi còn tưởng rằng là đám người vừa nãy. “Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ được? Chạy tới nơi này làm gì?”

Đỗ Văn Xương thuận miệng bịa lý do: “Tôi… Tôi là tới đây hỏi mọi người một chút, xem mọi người ở có quen không.”

Diệp Huyền Tần khách khí nói: “Miễn cưỡng cho là được đi.”

“Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì khác vậy đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi. Nói xong, Diệp Huyền Tần liền muốn đóng cửa phòng. “Khoan đã!”

Đỗ Văn Xương vội vàng ngăn cản, gọi Diệp Huyền Tần lại: “Tôi có thành ý tới quan tâm mọi người, nhưng cậu lại không khách sáo mà đá ta một cú, chuyện này liền như vậy giải quyết xong?”

Diệp Huyền Tần: “À, hóa ra là chuyện này. “Vừa rồi có bốn tên sát thủ tới đây muốn giết chúng ta, cũng không biết là tên ngốc nào thuê nữa.”

“Tôi cho bọn họ 3 tỷ, đem bọn họ đuổi đi rồi.”

“Cậu vừa tới gõ cửa, tôi còn tưởng nhầm là bọn họ đổi ý, lại muốn quay lại giết chúng ta chứ.”

“Cho nên tôi mới vừa mở cửa liền đạp một cái.

Cái gì?

Đỗ Văn Xương trừng lớn hai mắt: “Cầu dùng 3 tửliền đem bọn chúng đuổi đi rồi?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy, có gì không tốt sao?”

“Con mẹ nó!”

Đỗ Văn Xương nhỏ giọng mắng: “Đúng là, tuyệt đối không thể trả toàn bộ tiền mà!”

Diệp Huyền Tần thân là người có võ, thính lực cũng siêu hơn người thường máy lần, thậm chí mấy chục lần.

Đỗ Văn Xương nhỏ giọng nói thầm nhưng Diệp Huyền Tần lại nghe thấy rõ ràng: “Cậu vừa mới nói, tuyệt đối không thể trả toàn bộ tiền?”

“Chẳng lẽ, bốn tên sát thủ đó là do cậu thuê?”

“A, không phải, không phải!”

Đỗ Văn Xương vội vàng lắc đầu chối: “Bọn đó với tôi không có quan hệ gì!”

“Tôi làm sao có thể quen biết sát thủ này kia được chứ!”

“Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không quấy rầy nữa.”

Đỗ Văn Xương té nhào rời đi.

Diệp Huyền Tần cười trào phúng, rảnh rỗi không có việc gì làm, cùng đảm phế vật này đấu trí đấu dũng đúng là vui sướng vô cùng. Trong cơ thể Đỗ Văn Xương vẫn còn dược liệu, lúc này đã phát huy tới độ mạnh nhất, anh ta cảm thấy nếu mình còn không tìm phụ nữ phát tiết sẽ bị nổ tan xác mà chết mất.

Bây giờ tìm Từ Lam Khiết là không thể nào, chỉ có thể tìm Ninh Vân Huyên Anh ta lấy di động ra, ấn gọi cho Ninh Vân Huyên: “Vân Huyên, cô… cô đang ở đâu?”

Ninh Vân Huyên: “Em ở trong phòng mà.”

Đỗ Văn Xương đã đặt một phòng đặc biệt dành cho Ninh Vân Huyên ở trong khách sạn, việc này chính là để nếu anh ta có nhu cầu có thể sủng hạnh cô ta bất cứ lúc nào.

Đỗ Văn Xương: “Chờ đấy, anh đây liền tới tìm cô bàn việc!”

Ninh Vân Huyên vui vẻ vô cùng: “Thật ạ? Anh Xương, em chờ anh!”

Đỗ Văn Xương nhanh chóng chạy tới phòng của Ninh Vân Huyên, một chân đá văng cửa phòng ngủ, bổ nhào vào trên người Ninh Vân Huyên, tùy ý sờ Soạng Giống như một con mãnh thú đói khát, bổ nhào.

vào miếng thịt trước mặt vậy.

Đỗ Văn Xương tuổi trẻ, tinh lực tràn trề, hơn nữa còn có dược liệu hỗ trợ, anh ta hiện tại chính là tương đương với một con dã thú.

Ninh Vân Huyên dáng người mềm mại không xương, sao chịu đựng nổi sự cuồng dã của anh ta Cô khóc đến tê tâm phế liệt, chết đi sống lại Cô vô cùng nghỉ hoặc, đêm nay có thể mình sẽ chết trên giường mất.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Ninh Vân Huyên đem nguyên nhân đêm nay mình bị tra tấn đổ lên đầu Từ.