Chiến Thần Phong Vân

Chương 1791




Phía bên Độc Lang liền nổ tung: “Là ai dám ra tay với chị dâu và cháu gái!”

Diệp Huyền Tần: “Vẫn chưa biết rõ, mau chóng đến đây tụ họp với tôi!”

Tuân lệnh!

Độc Lang và những người khác sau khi ngắt máy thì vội vã chạy đến đây.

Diệp Huyền Tần vẫn tiếp tục lần theo khí tức của Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân để lại.

Khi đi đến một nơi vắng vẻ thì khí tức của Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đột nhiên biến mất. Trong lúc không biết phải làm thế nào thì ở trên mặt đất có một chiếc khuy áo, đã thu hút lấy sự chú ý của anh.

Anh vội cúi người nhặt chiếc khuy áo lên, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là chiếc khuy áo của Tiểu Quân Quân.

Anh lại đưa mắt nhìn xung quanh, và nhanh chóng thì tìm thấy có một chiếc khuy áo khác ở phía đông. Tiểu Quân Quân thông minh như vậy, chắc chắn là bằng cách này để chỉ dẫn vị trí cho Diệp Huyền Tần và những người khác.

Đúng lúc này, Độc Lang và những người khác hùng hổ bước đến. "Anh, đã tìm thấy chị dâu với Tiểu Quân Quân chưa ạ?” Độc Lang vội hỏi.

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Vẫn chưa tìm thấy. “Đi theo tôi, tôi căn bản có thể xác định vị trí của họ rồi.” Di!

Độc Lang và những người khác đi theo Diệp Huyền Tần và đi về phía đông.

Đi được không bao lâu sau, họ đã ngửi thấy mùi máu tanh.

Trong lòng mọi người liền thắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng là Từ Lam Khiết và Diệp Niệm

Quân.

Họ đã nhanh chóng tìm ra được ngọn nguồn của mùi máu tanh: Đó là phát ra từ Đầu vuốt keo và hàng chục Gián điệp.

Diệp Huyền Tần kiểm tra họ kỹ càng và phát hiện ra rằng tất cả bọn họ đều bị cắt cổ, một phát chí mạng.

Vết thương bằng phẳng và trơn truột, sâu vào cổ họng, chắc chắn là do sát thủ chuyên nghiệp làm.

May mắn thay, Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân không nằm trong số xác chết này.

Tuy nhiên, hàng chục Gián điệp Bắc Cương bị giết hại, vẫn khiến cho Diệp Huyền Tần rỉ máu trong lòng, vô cùng khó chịu.

Anh nghiến răng: “Làm tổn thương chiến sĩ Bắc Cương của tôi, nhất định phải trừ khử!”

Độc Lang nhẹ nhàng vuốt đôi mắt chết không nhằm mắt của Đầu vuốt keo, nghẹn ngào nói: “Anh, có biết nghi phạm là ai không?”

Diệp Huyền Tần: “Tám chín phần có liên quan đến Ninh

Vân Huyện.”

Độc Lang và những người khác không hề biết Ninh Vân Huyền là ai.

Nhưng tất cả bọn họ đều siết chặt nắm đấm lại: “Ninh Vân Huyên, không cần biết cô là ai, tôi nhất định sẽ giết hết cả gia đình cô!”

Đi!

Diệp Huyền Tần dựa theo khuy áo do Tiểu Quân Quân để lại, theo dõi cả chặng đường. Sau khi đã theo dõi khoảng một tiếng hơn, thì có một ngôi chùa miếu xuất hiện ở trước mặt họ.

Ngôi chùa này có quy mô nhỏ, nhưng khá cũ kỹ, có rất nhiều mảng tường đã bị xói mòn thành bột rồi.

Theo ước tính sơ bộ, ngôi chùa này đã có ít nhất 500 năm lịch sử.

Ông thôn trưởng thấp giọng nói: “Thiếu chủ, trên khung cửa có một dấu tay máu mới.” “Có lẽ nào là thiếu chủ mẫu?”

Diệp Huyền Tần bước lên, nhẹ nhàng sờ lên dấu tay máu và đưa mũi lên ngửi.

Đây quả thực là khí tức của Từ Lam Khiết.

Điều này chứng tỏ rằng Từ Lam Khiết ít nhất đã bị thương.

Chết tiệt!

Trong lòng của Diệp Huyền Tần dâng lên sự hung bạo, xung quanh anh nổi lên một cơn lốc xoáy.

Anh không chút do dự đá văng cánh cửa của ngôi chùa cổ.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, một luồng hơi lạnh từ trong thổi ra, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi, sởn tai gai ốc.

Diệp Huyền Tần cau mày.

Chùa miếu, vốn là nơi linh thiêng trong sạch, tại sao lại âm u tĩnh mịch, ngập tràn âm khí như vậy?

Ngôi chùa miếu này, chắc chắn không bình thường. Anh dẫn mọi người tiếp tục đi vào bên trong.

Trong phật đường hướng ra cổng chùa, có một bức tượng Phật cao hàng chục mét.

Nhưng đầu của Phật đã không còn nữa, chỉ còn lại thân Phật trần trụi cũ kỹ.

Bàn tay Phật khổng lồ hướng ra ngoài, như thể ngăm chặn tất cả khách đến thăm.

Diệp Huyền Tần rõ ràng cảm nhận được, luồng khí lạnh đó được phát ra từ bức tượng Phật.

Bức tượng Phật này chắc chắn có vấn đề.

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Có người không, mau mau xuất hiện!”

Có tiếng bước chân sột soạt phát ra từ đằng sau bức tượng Phật, không bao lâu sau, có một người phụ nữ xuất hiện.

Không phải là Ninh Vân Huyền thì còn là ai nữa chứ! Ninh Vân Huyền nhìn đôi mắt đầy sự thù địch trong mắt của Diệp Huyền Tần. “Người họ Diệp kia, không ngờ anh thực sự có gan tìm đến đây! “Hôm nay, tôi nhất định sẽ bắt anh quỳ xuống gọi tôi là bà nội, xin lỗi tôi!”