Có cảm giác đây không phải những gì mà họ muốn
Anh quan sát cẩn thận.
Quả nhiên, sau khi quan sát cẩn thận, Diệp Huyền Trần phát hiện ra trò mèo.
Con người của Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đều hơi ngước lên, biểu cảm và động tác chân tay vô cùng không tự nhiên.
Thậm chí đến đứng cũng đứng không vững, loạng choạng muốn ngã, giống như chưa tỉnh ngủ vậy.
Họ hẳn bị người đứng sau kiểm soát tâm trí
E rằng, cũng chỉ có Âm Ti với có tà thuật này.
Lại là Âm Ti đang giở trò?
Những xúc tu năng lượng của Âm Ti, thậm chí đã thâm nhập vào cả danh môn chính phải như Phật giáo sao?
Khủng khiếp!
Anh nhanh chóng định thần lại và nói: “Muốn tôi thả Đỗ Văn Xương ra, được thôi.” “Nhưng, anh phải chấp nhận một điều kiện của tôi.” Đối phương: “Cứ nói ra xem. nói.
Diệp Huyền Tần: “Ninh Vân Huyền đã vô số lần xúc phạm vợ và con gái của tôi, tôi muốn cô ta phải trả giá. Ninh Vân Huyền tức điên lên ngay tại chỗ: “Diệp Huyền
Tần, anh cảm miệng lại cho tôi.” “Hai chúng tôi là cùng một nhóm, anh muốn gây chia re, nam mo di."
Cô ta vẫn chưa nói xong,
Đằng sau bức tượng Phật đột nhiên có một viên đá bay ra, và đập vào lưng của Ninh Vân Huyện. Ninh Vân Huyền liền lần đến dưới chân của Diệp
Huyền Tần.
Độc Lang không nói câu nào liền giầm cô ta ở dưới chân: “Anh, xử lý như thế nào đây?”
Diệp Huyền Tần: "Giữ lấy cái mạng trước, lát sẽ có ích” Độc Lang: “Dạ được!”
Ninh Vân Huyện phát điên rồi, không ngừng vùng vẫy trên mặt đất, tuy nhiên, hoàn toàn không thể thoát khỏi chân của Độc Lang.
Anh ta quá mạnh.
Không còn cách nào khác, Ninh Vân Huyện chỉ có thể kêu gào la hét lên, để trút cơn tức giận trong lòng “Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!” “Anh dám phản bội tôi, anh... bản đứng tôi, chết không yền lành! “Họ Diệp kia, anh không thể lấy mạng của tôi.” “Bây giờ là thời đại pháp chế, nếu như tôi chết đi, chắc chắn có thể điều tra lên người anh, anh sẽ không có kết cục tốt đầu.
Pháp chế?
Độc Lang không khỏi cười mỉa mai: “Anh tôi, chính là luật pháp! "Không lẽ anh tôi có thể tự xử phạt mình sao?”
Ninh Vân Huyền: “Nói láo. “Câu nói này của các người, chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với pháp chế của Đại Hạ, là phạm tội, phải phạt nặng hơn.
Đỗ Văn Xương yếu ớt nói: “Ninh Vân Huyên, mau.... mau câm miệng!” “Anh ta... anh ta là Thần Soái, anh ta, chính là luật pháp!”
Ninh Vân Huyên la hét ầm ĩ: “Thần Soái thì làm sao nào, cho dù anh ta có là Thần Soái... Khoan đã, anh nói cái gì cơ? Anh ta là Thần Soái!” “Truyền kỳ trong quân đội, Thần Soái!” “Không thể, không thể nào, anh đang gạt em!” Đỗ Văn Xương thở dài: “Tuy rằng tôi cũng không muốn tin nhưng đây chính là sự thật.
Tôi
Ninh Vân Huyền thở không ra hơi, suýt chút thì ngất đi. Diệp Huyền Tần hoá ra là Thần Soái.
Từ Lam Khiết, người mà cô ta luôn khinh thường, lại tìm được đối tượng dưới trướng một người, trên mười ngàn người.
Mà bản thân lúc trước lại đắc chỉ khoe khoang với cô vì có thể kiếm được một người bạn trai như Đỗ Văn Xương
Thật không ngờ rằng, Đỗ Văn Xương khi ở trước mặt Thần Soái, đến tư cách xách giày cũng không có! Sự đả kích này đối với Ninh Vân Huyền mà nói thực sự không hề nhỏ.
Ninh Vân Huyền trợn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ. Vào khoảnh khắc trước khi ngất xỉu, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ.
Trước đây, mình đã sỉ nhục Thần Soái, mưu toan làm tổn hại đến tính mạng của vợ và con gái Thần Soái, rốt cuộc anh sẽ giải quyết bản thân mình như thế nào đây?
Tính mạng, e rằng khó giữ lấy rồi!
Người ở phía sau lưng bức tượng Phật nói: “Thần Soái, tôi đã làm theo những gì anh nói, giao Ninh Vân Huyền cho anh giải quyết. “Hi vọng anh giữ lời hứa, thả Đỗ Văn Xương ra. Diệp Huyền Tần đưa mắt ra hiệu cho Độc Lang.
Độc Lang gật đầu, thả Đỗ Văn Xương ngay tại chỗ.
Đỗ Văn Xương vui mừng trong lòng, không ngờ bản thân lại có thể sống sót.
Giọng nói đó vang lên: “Đỗ Văn Xương, đến phía sau bức tượng Phật.”
Vâng ạ!
Đỗ Văn Xương vô cùng phấn khích và biến mất ở phía sau bức tượng Phật. Diệp Huyền Tần hét lên: “Hãy trả Lam Khiết và Tiểu
Quân Quân lại cho tôi.”
Đối phương: “Anh cứ việc mang họ rời khỏi là được rồi, tôi sẽ không ngăn cản
Khi Diệp Huyền Tần chuẩn bị bước lên, dẫn Từ Lam Khiết rời khỏi,
Nhưng Độc Lang lại ngăn anh lại: “Anh, để em đi cho.