Nhân viên thu ngân vội vã quỳ xuống, bất giác dập đầu với Từ Lam Khiết, tạ lỗi: “Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi.”
“Tôi có mắt không tròng, đã mạo phạm Thần Soái phu nhân, xin Thần Soái phu nhân đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này…
Mười mấy gián điệp lập tức trưng dụng hai chiếc xe, đưa Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ đến bệnh viện. Dù bọn họ đã rời đi thật lâu, đám người trong trung tâm thương mại vẫn chưa đứng dậy.
Đám người vẫn đắm chìm trong chấn động tột độ, không cách nào đứng dậy được.
Bọn họ không thể tin được, vừa rồi bọn họ lại tiếp xúc gần với Thần Soái phu nhân đến thế.
Càng không ngờ tới, Thần Soái phu nhân sẽ xuất hiện ở nơi này, lại mua sắm cùng một chỗ với bọn họ, còn không dọn sạch trung tâm thương mại.
Thậm chí có thường dân đã mạo phạm ngài, thế nhưng ngài lại không tính toán với người ta.
Thần Soái phu nhân, mẫu nghi thiên hạ!Bên này, Từ Lam Khiết vẫn chưa đến được bệnh viện, liền nóng lòng gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Huyền Tần.
“Huyền Tần, Huyền Tần, xảy ra chuyện rồi.”
Diệp Huyền Tần đang ở trên máy bay tốc độ siêu âm nhằm mắt dưỡng thần, nghe giọng nói nghẹn ngào của Từ Lam Khiết, theo phản xạ liền bật dậy.
“Lam Khiết, chuyện gì thế? Đừng gấp gáp, cứ từ từ nói.”
Từ Lam Khiết đem chuyện xảy ra trong trung tâm thương mại, chỗ được chỗ mất kể cho Diệp Huyền Tần nghe.
Diệp Huyền Tần trong lòng hằng một nhịp, quyết định thật nhanh: “Độc Lang, quay đầu, trở về.” Vâng!
Mặc dù trong lòng Độc Lang có muôn vàn nghi vấn, nhưng thấy Diệp Huyền Tần vẻ mặt nghiêm túc, biết chắc là đã xảy ra chuyện gấp gì đó.
Anh ta không cần hỏi nguyên do, dứt khoát bảo người quay đầu đi về đường cũ.
Từ Lam Khiết vội vàng nói: “Huyền Tần, anh khoan quay về đã.”
“Bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn tình trạng của Nam Huyền và Cá Nhỏ.”
“Hai người bọn họ sức khỏe vẫn luôn tốt, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đầu. Anh quay về cũng không có tác dụng gì, anh tuyệt đối không thể làm lỡ chính sự.”Diệp Huyền Tần thở dài một hơi, nói: “Ây, chính vì trước giờ sức khỏe hai người họ vẫn tốt, vậy nên anh mới muốn trở về.” Diệp Huyền Tần hoài nghi có ai đó đã động tay động chân với bọn họ, ví dụ như… chủ tịch tập đoàn.
Vũ Minh, Lâm Vũ Minh Nếu không chuyện này sao có thể trùng hợp đến vậy.
Gián điệp Bắc Cương đưa Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ đến bệnh viện tốt nhất trên địa bàn: Bệnh viện Chiến Bị.
Sau nửa tiếng đằng đẳng chờ đợi, đèn màu đỏ ở cửa phòng phẫu thuật mới chuyển thành màu xanh.
Bác sĩ chủ nhiệm cũng đi ra.
Từ Lam Khiết vội vàng đến hỏi thăm: “Bác sĩ, tình trạng bệnh nhân bây giờ thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không ạ?”
Bác sĩ mổ chính lịch sự cúi đầu với Từ Lam Khiết, nói: “Thần Soái phu nhân cứ yên tâm, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, hiện tại đã tỉnh, cũng không có gì đáng ngại.”
“Chẩn đoán sơ bộ, bọn họ chỉ là tụt huyết áp dẫn đến hôn mê mà thôi.”
Từ Lam Khiết thở ra một hơi, nói: “Cảm ơn bác sĩ. Diệp Niệm Quân cũng oang oang nói: “Cảm ơn bác sĩ đã chữa khỏi cho dì lớn và dì nhỏ”
Ngay lúc này, đèn xanh ở phòng phẫu thuật bằng chốc chuyển thành đèn đỏ, đồng thời vang lên tiếng chuông thúc giục gấp gáp.
Bác sĩ mổ chính lập tức hướng về phía phòng phẫu thuật, thấp giọng kêu: “Xảy ra chuyện gì thế!”
Một nữ y tá chạy ra từ phòng phẫu thuật: “Bác sĩ Lưu, không:hay rồi, không hay rồi…
“Bệnh nhân:..:Bệnh nhân đột nhiên lại hôn mê rồi, hơn nữa… hơn nữa lại lên cơn sốt cao, không ngừng mê sảng.”
Sao lại như thế được!
Bác sĩ mổ chính một phen kinh hãi, vội vã chạy vào phòng phẫu thuật-xem xét tình hình.
“Chỉ số kiểm tra của bệnh nhân vẫn luôn rất ổn định, đáng lẽ không thể phát sinh tình huống này.”
Từ Lam Khiết gấp đến sứt đầu mẻ trán , cũng muốn đi vào, nhưng bị y tá chặn ở bên ngoài.
Cô không biết phải làm sao, cứ đi tới đi lui ngoài cửa.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn chặn lại ánh sáng ngoài cửa, cái bóng cực lớn, đem Từ Lam Khiết hoàn toàn bao phủ trong đó.
Cô bất giác ngẩng đầu nhìn lên.
Diệp Huyền Tần!
Diệp Huyền Tần đã trở lại.
Từ Lam Khiết không kiềm chế được xúc động tiến lên, nhào vào trong lòng Diệp Huyền Tần.
“Huyền Tần, anh đã về rồi.”
“Em… Em thật sự không biết phải làm sao mới tốt”
Trong thoáng chốc, cô tựa như một người chết đuối nắm được một cọn rơm cứu mạng, làm sao cũng không nỡ buông Diệp Huyền Tần ra.