Nhưng thư ký Quỳnh lại lắc đầu: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể rời đi.”
Tại sao?
Mọi người đều nhìn thư ký Quỳnh một cách khó hiểu.
Thư ký Quỳnh nở nụ cười bí hiểm: “Mọi người đã từng nghe nói trên người của Diệp Huyền Tần có một mảnh Phật cốt Xá Lợi rồi chứ.’
“Phật cốt Xá Lợi này là một bảo vật lớn. Nếu chúng ta có thể đoạt được Phật cốt Xá Lợi, mọi người nói xem ông chủ có ban thưởng hậu hĩnh cho chúng ta hay không?”
Thư ký Quỳnh vừa dứt lời, đôi mắt của tất cả mọi người đều sáng rỡ, trên mặt họ lộ ra vẻ tham lam thèm thuồng.
“Ha ha, tốt, tôi cảm thấy đề nghị của thư ký Quỳnh cực kỳ tốt.’
“Tôi đồng ý ở lại để lấy Phật cốt Xá Lợi trên người của Diệp Huyền Tần.’
“Thần Soái đã chết rồi, những kẻ ở bên cạnh Diệp Huyền Tần không thể đe dọa chúng ta được nữa.””Vậy thì còn đứng đó nói nhảm làm gì nữa hả mau ra tay đi.’
“Đi thôi!”
Toàn bộ quân lính của thư ký Quỳnh đã được điều động, cùng lúc ấy bên phía Diệp Huyền Tần cũng không hề nhàn rỗi.
Anh đang tất bật sửa soạn cùng với Từ Nam Huyền, Trình Hạ Vũ, Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân bí mật làm đám tang.
Lễ tang đã được chuẩn bị từ lâu, ngoại trừ Độc Lang, Sát Lang, Diệp Bất Chí, ông Sở, ông già trưởng thôn và chiến thần Côn Luân, những người còn lại đều là gián điệp được âm thầm cài vào.
Hầu hết những con đường đoàn đưa tang đi qua đều là những con đường khuất nẻo, vắng vẻ nên sẽ không làm người dân hoảng sợ.
Khoảng năm giờ chiều, Độc Lang bước vào phòng Diệp Huyền Tần.
“Thần Soái, đội hình tang lễ đã chuẩn bị xong hết rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, cậu đi trước đi, tôi chuẩn bị xong sẽ tới ngay.
“Vâng!”
Diệp Huyền Tần lấy ra vài bộ áo tang từ trong tủ quần áo, đưa cho Từ Nam Huyền và Trình Tiểu Vũ: “Hai em mặc áo tang vào rồi cùng anh đi đưa tang.
Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ dở khóc dở cười, nói: “Có đánh chết em cũng không ngờ rằng có một ngày anh lại kêu em đi đưa tang đó.”Ui da, cái này xúi quẩy lắm, em không đi có được không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu và nghiêm túc trả lời: “Không được.’
“Kẻ địch lần này khá bí ẩn và hùng mạnh, anh phải tự mình ra tay thì mới yên tâm được.
“Nhưng hai em vừa trúng phải thuật Vu Cổ kỳ quái, không thể rời khỏi anh ngoài phạm vi mười mét, cho nên hai em cũng phải đi theo anh.”
Từ Nam Huyên nghe thấy thế chỉ còn biết thở dài: “Vậy cũng tốt.”
Trình Hạ Vũ suy nghĩ thoáng hơn và quay sang an ủi Từ Nam Huyền: “Chị Nam Huyên, đừng chán nản ủ rủ mà. Lần này cứ coi như là tụi mình đi chơi ở chợ phiên thôi.”
Nghe những lời này của Trình Hạ Vũ, Diệp Huyền Tần chưng hửng há hốc mồm và chẳng biết nói gì nữa.
Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, Trình Hạ Vũ là người đầu tiên coi đám tang như một chợ phiên náo nhiệt.
Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân cũng muốn đi theo, nhưng vì nghĩ cho đại cuộc nên Diệp Huyền Tần đã dứt khoát từ chối. Anh lo lắng ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm, anh sẽ không thể chăm sóc và bảo vệ được cho nhiều người như vậy.
Cả ba người mặc đồ tang, đi xuống lầu và hòa vào dòng người đi đưa tang.Đoàn xe tang khởi hành.
Nhìn ba cỗ quan tài ở phía trước đoàn đưa tang, Trình Tiểu Vũ mỉm cười: “Anh rể, chiếc quan tài này nhìn đẹp quá, em quyết định rồi, sau này khi chết em sẽ dùng chiếc quan tài này.”
Từ Nam Huyện nghe thấy thế liền quay sang và mắng Trình Tiểu Vũ: “Im miệng, nói bậy bạ gì đấy hả, cũng không chịu kiêng cử mấy thứ xui xẻo à.
Trình Hạ Vũ lên tiếng phân bua: “Vốn dĩ con người rồi cũng phải chết mà, trốn tránh cũng đâu được ích gì..
Diệp Huyền Tần nghe hai cô gái cãi qua cãi lại thì nhức hết cả đầu óc, anh nhỏ giọng quở trách: “Hai em nói nhỏ tiếng lại một chút đi. Đừng để lộ thân phận, kẻo kẻ địch phát hiện đấy.
Sau đó Diệp Huyền Tần nói tiếp: “Hai em đi sát theo anh.
Diệp Huyền Tần mang hai cô gái, không biết vô tình hay cố ý mà lui hẳn về phía sau cùng của đoàn người.
Trình Hạ Vũ tò mò hỏi: “Anh rể, chúng ta phải đi phía trước mới quan sát được các cỗ quan tài chứ, sao lại anh lùi về cuối hàng vậy?”
Diệp Huyền Tân: “Nói nhảm! Nếu kẻ địch muốn trà trộn vào đoàn người đưa tang này, thì chỉ có thể lên lút lẻn vào từ cuối hàng mà thôi. Anh phải đi cuối cùng thì mới có thể phát hiện được kẻ địch.”
Đám tang này là một đám tang bí mật. Toàn bộ vùng đất đoàn đưa tang đi qua đều rất hoang vu và cằn cỗi, Thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai ngôi làng nhỏ nhưng đều đã bị quân đội dọn sạch từ lâu rồi.
Đoàn người đưa tang sẽ phải đi qua một ngôi làng nhỏ, ở lối vào của ngôi làng ấy có hai đống rơm rạ. Lúc này, có bốn người đang núp trong đống rơm rạ đó.
Cả bốn người đều được che kín bởi rơm rạ, chỉ chừa một cái lỗ to bằng ngón tay để ghé mắt quan sát mọi chuyện ở bên ngoài.
Trừ khi giở mớ rơm rạ này ra, nếu Không thì sẽ chẳng bao giờ phát hiện được bốn Con người này.
Bốn người này là tiểu đội do thư ký Quỳnh dẫn đầu.
Thư ký Quỳnh cầm ống dòm, cẩn thận quan sát động tĩnh ở phía xa.