Chiến Thần Phong Vân

Chương 1867




Diệp Huyền Tần gật đầu.

Tổng Thanh Nhàn lại dò hỏi.

“Có phải anh từng đi lính ở Bắc Tân Cương không?”

“O?”

Diệp Huyền Tần lại nhíu mày, Tổng Thanh Nhàn sao lại biết được chuyện này.

Anh hơi nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu: “Không sai.”

Tống Thanh Nhàn tỏ ra khá kích động: “Tôi… Tôi có một vật muốn đưa cho anh, anh đi theo tôi.”

“Được.”

Giác quan thứ sáu mách bảo Diệp Huyền Tần, đồ vật Tống Thanh Nhàn muốn đưa cho mình chắc chắn là một thứ rất quan trọng. Rất có thể là một vật liên quan đến quân khu Bắc Tân Cương.

Lúc hai người đi đến cửa, anh Gấu lại kêu gàođứng lên.

“Con điểm thổi tha, cứ chờ đấy mà xem, cô với cái thằng nhóc ẻo lả này qua hôm nay đừng nghĩ có thể sống được.”

“Cho dù nhà họ Lục buông tha cô, thì mẹ nó chứ chắc chắn phải giết chết cô…

“A…”

Anh ta nói chưa xong đã bị Diệp Huyền Tần đạp một cái vào chân.

Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” giòn vang, một chân của gã mặt sẹo đã nát, có lẽ xương cốt đã bị vỡ vụn.

Tiếng kêu như heo bị chọc tiết rú lên thảm thiết, vang đi rất xa.

Mặt của Tổng Thanh Nhàn càng lộ ra vẻ kiêng kị mãnh liệt.

Hai người ra khỏi quán bar, Tổng Thanh Nhàn cứ đi ba bước lại quay lại nhìn một cái. Trong ánh mắt cô ta tràn đầy lưu luyến và tiếc nuối.

Trong lòng cô ta biết rõ quán bar này không thể giữ lại được nữa, bây giờ có thể nhìn thêm được chút nào hay chút ấy.

Nửa tiếng sau, Tống Thanh Nhàn đã đưa Diệp Huyền Tần đến khu ký túc xá mình ở.

Kí túc xá này được xây dựng từ những năm tám mươi của thế kỷ trước, bẩn thỉu và rách nát. Ruồi muỗi và rác rưởi ở khắp mọi nơi, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Một chút giá trị để phá bỏ hay di dời cũng không có.

Điều này làm Diệp Huyền Tần nhíu mày rất lâu.Nói gì thì nói Tống Thanh Nhàn cũng là bà chủ của một quán bar, hơn nữa nhìn cách ăn mặc cũng rất hợp thời trang và gợi cảm, cả người đều toát ra hơi thở của người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập.

Sao cô ta lại có thể ở một nơi như thế này, có vẻ không thích hợp gì cả.

Nhà của Tổng Thanh Nhàn ở trên tầng cao nhất. Vì là kiến trúc cũ nên tòa nhà không có thang máy, hai người chỉ có thể leo cầu thang bộ đi lên tầng sáu.

Mở cửa ra, căn phòng ngược lại có vẻ sạch sẽ rộng rãi, ấm áp thoải mái và dễ chịu.

Bước vào nhà, Tống Thanh Nhàn nói: “Anh ngồi tạm ở đây một lát, tôi đi đun cho anh chén nước ấm.”

“Được.”

Diệp Huyền Tần ngồi xuống trong lúc chờ Tổng Thanh Nhàn vào bếp nấu nước. Nhưng Tống Thanh Nhàn vừa đi vào trong phòng bếp đã kêu sợ hãi: “Phương Như, con làm sao vậy Phương Như?”

“Ồ? Có chuyện gì vậy?”

Diệp Huyền Tần theo bản năng phóng đến phòng bếp. Đứng ở cửa phòng bếp, vừa nhìn vào bên trong là có thể hiểu ngay mọi việc.

Một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đang ngồi co ro trong một góc.

Tay phải của bé vừa đỏ vừa sưng giống như mới vừa bị bỏng.Đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt nhưng lại không khóc ra thành tiếng.

Nhìn thấy Tống Thanh Nhàn cô bé mới phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Mẹ”

Tổng Thanh Nhàn ngồi xổm xuống nâng cánh tay của cô con gái bé bỏng lên, đau lòng nói: “Phương Như, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Bé Phương Như nhỏ giọng nói: “Phương Như đói bụng, muốn nấu mì ăn, bị bỏng nước nóng.”

Đôi mắt Tổng Thanh Nhàn thoáng chốc đỏ hoe, nức nở nói: “Xin lỗi con, Phương Như, tại mẹ không chăm sóc tốt cho con.”

Phương Như vươn cánh tay bé nhỏ giúp Tổng Thanh Nhàn lau nước mắt.

“Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc mà.”

“Được, mẹ không khóc nữa.”

Tống Thanh Nhàn vội lau nước mắt.

“Phương Như, con ra phòng khách ngồi chờ một lát, mẹ sẽ giúp con nấu mì được không?”

“Da.”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu. Tống Thanh Nhàn ôm lấy cô bé, lúc xoay người lại mới phát hiện ra Diệp Huyền Tần đang đứng ở cửa phòng bếp. Cô ta đi đến trước mặt Diệp Huyền Tần cười nói: “Thật xin lỗi anh Diệp, đây là con gái tôi tên là Phương Như.”

“Hai người ra phòng khách ngồi đợi một lát, tôi làm bát mì cho hai người ăn.”

Diệp Huyền Tần gật đầu Và thế là anh cùng một cô bé nhỏ nhắn ngồi đối diện nhau Cô bé từ đầu đến giờ chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng Diệp Huyền Tần Hai tay bé ngại ngùng có vẻ không tự nhiên mà xoắn vào nhau, thỉnh thoảng làm đụng phải vết thương đau đến nỗi cả người co lại, nhưng cô bé cũng không dám phát ra bất cứ một tiếng nào.

Diệp Huyền Tần phát hiện ra bên cạnh có để một hòm thuốc đơn giản vì vậy anh cầm nó lên chuẩn bị giúp cô bé xử lý vết thương.

Không ngờ, cô bé nhìn thấy Diệp Huyền Tân đi tới thì vô cùng sợ hãi. Bé giãy giụa rồi té xuống từ trên ghế sa lon, hai tay vịn ra sau ghế.

“Ô ô, chú ơi, đừng đánh Phương Như,Phương Như biết sai rồi…

“Chú đừng đánh Phương Như.”