Chiến Thần Phong Vân

Chương 1879




Có những lời này của Lão Lục, mọi người yên tâm hơn rất nhiều, từng bước từng bước vây quanh Tổng Thanh Nhàn và Lão Lục.

Cảm xúc Tổng Thanh Nhàn sắp sụp đổ, cô ta không ngờ Lão Lục thế nhưng lại muốn chết như vậy. Cô ta không còn đường lui nên đành nghiến răng nghiến lợi hung hăng đâm cây kéo trong tay vào ngực Lão Lục.

Đừng…

Mọi người phát ra tiếng hét kinh hãi Giây tiếp theo một chuyện thần kỳ đã xảy ra. Mặc dù Tống Thanh Nhàn đã dùng sức lực toàn thân nhưng vẫn không thể đâm xuyên qua cơ thể Lão Lục, quần áo chỉ bị hỏng nhẹ.

Đồng thời còn phát ra một âm thanh kim loại va vào nhau rất chói tai.

Chuyện gì đã xảy ra!

Tống Thanh Nhàn hoảng sợ.

Đồng thời, Lão Lục di chuyển, ông ta nắm lấycánh tay Tổng Thanh Nhàn vật một cú qua vai, ném Tổng Thanh Nhàn rơi xuống đất.

Ông ta dùng một chân giẫm lên bàn tay đang cầm cây kéo của Tổng Thanh Nhàn.

Ngón tay bị giẫm nát khiến Tổng Thanh Nhàn la lên thảm thiết, không kìm được mà buông cây kéo ra.

Lão Lục đá một cước vào bụng cô ta, Tống Thanh Nhàn bay ngược ra ngoài, sau khi rơi xuống liền hộc máu.

Bắt lấy cô ta!

Mười tám vị La Hán vội vàng lao lên, nhanh gọn chế trụ Tống Thanh Nhàn.

Không, không, không!

Tống Thanh Nhàn tuyệt vọng vô cùng.

Hết rồi, lần này kết thúc thật rồi.

Một chút thiên lý cũng không có.

Bầu trời sụp đổ rồi. “Sao lại thế này, vì sao lại thế này…” Tống Thiến Thiến nén đau quay đầu nhìn lại, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Lão Lục, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Lão Lục cười lạnh: “Con đường tôi đi này, cả ngày đầu đều dắt trên lưng quần, sao có thể không có biện pháp bảo đảm an toàn nào.”

“Nếu tôi thật sự bị một ả đàn bà yếu đuối uy hiếp thì sao có thể đạt được thành tựu như hôm nay chứ!” Dứt lời, Lão Lục thô bạo xé áo khoác của mình ra.

Nửa người trên của Lão Lục đã mặc một chiếc áochống đạn.

Ngay cả đạn còn bắn không thủng chứ đừng nói là đâm xuyên qua được.

Khuôn mặt của Tổng Thanh Nhàn đầy tuyệt vọng.

Lão Lục ngồi lại trên ghế, nâng tách trà lên uống một ngụm: “Tống Thanh Nhàn, cô nói xem, tôi nên xử lý cô thế nào mới tốt đây?”

Mười tám vị La Hán cười rất đáng khinh: “Lão Lục, không bằng giao cô ta cho chúng tôi xử trí đi.”

“Chúng tôi đảm bảo thay ông xử lý thật tốt.

Vẻ mặt Tổng Thanh Nhàn trở nên trắng bệch. Cô ta đã từng nghe không ít “chuyện vẻ vang” của mười tám vị La Hán.

Phụ nữ bị bọn họ chơi đùa đến chết không có mười cũng phải bảy, tám.

Thậm chí bọn họ còn có một cái sở thích: mọi chuyện xong xuôi thì ăn luôn người.

Rơi vào trong tay bọn họ, đừng nói là tính mạng, ngay cả xương cốt còn khó bảo toàn. Suy nghĩ duy nhất của cô ta lúc này chính là căn lưỡi tự sát. Nhưng vừa định cắn lưỡi tự sát thì Mười tám vị La Hán bất ngờ nhét một miếng vải vào miệng cô ta. “Muốn chết cũng phải chết dưới háng bọn tôi!”

“Muốn chết sao? Ha ha, mơ mộng hão huyền.”

Lão Lục theo bản năng muốn đồng ý. Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một tiasáng nhỏ chiếu vào, chiếu thẳng vào mắt Lão Lục. Tinh thần Lão Lục lập tức hốt hoảng một chút.

Đột nhiên ông ta thay đổi chủ ý, khoát tay ra hiệu: “Nếu cô ta rơi vào tay các người chắc chắn phải chết rồi.”

“Chết như vậy thì tiện cho cô ta quá.”

“Đưa cô đến địa lao đi, tôi sẽ đích thân tra tấn cô Được rồi.

Mười tám vị La Hán trông có vẻ thất vọng.

Lão Lục tiếp tục nói với: “Cử người gửi tin cho tên họ Diệp đó.”

“Nếu cậu ta không muốn Tống Thanh Nhàn chết thì ngoan ngoãn đến trang viên Tỉnh Hà chịu đòn nhận tội.”

Tuân lệnh!

Dặn dò xong Lão Lục liền trở về phòng ngủ của mình.

Mặc dù đã trở về phòng ngủ nhưng đầu óc ông ta vẫn hỗn loạn như trước.

Bây giờ trong lòng ông ta tràn ngập nghi ngờ. Ánh sáng vừa nãy chiếu vào mắt ông ta rốt cuộc là gì?

Vì sao ánh sáng đó dường như có thể thay đổi suy nghĩ của mình, bắt mình tạm thời phải thay đổi chủ ý.

Đầu óc ông ta hỗn độn, không muốn nghĩ nhiều nữa, nằm trên giường không bao lâu đã ngáy khò khò ta!”

Tồi.

Không biết ngủ được bao lâu, ông ta lờ mờ nghe thấy một hồi âm thanh chạm sau sột soạt.

Âm thanh gì!

Bây giờ đầu óc ông ta có chút mơ màng, đầu nặng trịch.