Dĩ nhiên là Tống Văn Đức chẳng quan tâm gì đến Tổng Thanh Nhàn, ông ta chỉ lo rằng khi Tống Thanh Nhàn chết rồi thì ông ta sẽ không thể nào bấu víu quan hệ gì với cậu chủ Phương được nữa, sẽ không thể lấy được phần tiền thuộc về mình kia.
Tống Thanh Nhàn nói: “Chuyện đã tới nước này cháu cũng không lừa mọi người nữa.”
“Thực ra. Thực ra Diệp Huyền Tần chính là bố ruột của Phương Như, cho nên cả đời này cháu cũng sẽ không rời xa anh ấy đâu.”
“Trừ phi... Cháu chết!” Diệp Huyền Tần: “
Quá đáng, quá đáng quá!
Cố tình gán cho tôi cái thân phận chồng cô còn chưa tính, bây giờ lại còn để cho tôi làm bố ruột của Phương Như nữa, chẳng lẽ tôi lại không có chút tiếng nói nào trong chuyện này sao?
Coi một nam thần đẹp trai ngời ngời như tôi thành cái gì vậy chứ?
Chỉ có điều, hình như trong tình huống này anh không có cách nào để giải thích cả.
Cho nên... Thôi được rồi.
Câu nói này của Tổng Thanh Nhàn đã hoàn toàn chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.
Tống Văn Đức và Lý Mỹ Quyên nổi trận lôi đình, suýt nữa cả người đã bốc cháy.
“Hay, hay lắm, một con đàn bà bị đàn ông ruồng bỏ như mày mà cũng dám vác mặt về đây à!”
“Năm đó mày bỏ lại Phương Như ở nhà, một mình bỏ đi, mày có biết con gái của tao vì nuôi lớn Phương Như mà phải ngậm đắng nuốt cay đến thế nào sao?”
“Mày chẳng khác nào đã chết luôn ở bên ngoài rồi!”
“Hôm nay tao không đánh chết đứa bị đàn ông ruồng bỏ như mày thì tao sẽ không mang họ Lý nữa!”
“Thanh Nhàn, năm đó mày bị thằng khốn kia vứt bỏ như thế, hẳn là mày phải nhìn ra được nó là một người như thế nào rồi chứ. Bây giờ mày còn muốn cùng với nó. Nó... Tao... Tại sao tao lại sinh ra được một đứa con gái không có lòng tự trọng như thế này đây!”
Vừa nói bọn họ vừa muốn động tay động chân.
Tống Thanh Nhàn hét lên một tiếng xé gan xé phổi: “Cút hết cho tôi!”
“Tôi đếm tới ba, nếu các người không đi thì tôi sẽ nhảy từ đây xuống."
“Một, hai..."
“Đừng nhảy, đừng nhảy, bọn tao đi!”
Lý Mỹ Quyên và Tống Văn Đức bị cô ta dọa cho sợ mất mật, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Không ai hiểu rõ tính cách của con gái hơn Lý Mỹ Quyên, vô cùng cứng cỏi, cô ta đã nói nhảy thì chắc chắn sẽ có can đảm để nhảy.
Cho dù hai người bọn họ đã ra khỏi phòng bệnh, nhưng trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ đe dọa Diệp Huyền Tần, muốn đuổi anh đi cho nhanh.
Xuống khỏi cửa sổ đi.” Diệp Huyền Tần mở miệng phá vỡ bầu không khí xấu hổ này đầu tiên, nói với Tống Thanh Nhàn.
Tống Thanh Nhàn đỏ mặt, leo xuống khỏi cửa sổ.
“Anh Diệp, tôi rất xin lỗi. Tôi... Tôi bất đắc dĩ mới phải nói vậy thôi.”
“Tôi thật sự không muốn gả cho cái tên Phương gì đó kia nên mới lấy anh ra làm bia đỡ đạn”
"Ừm."
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Yên tâm, tôi hiểu mà.”
Tống Thanh Nhàn nói: “Anh Diệp, tôi có thể làm phiền anh một việc không.” Diệp Huyền Tần: “Có thể nói không sao?”
Tống Thanh Nhàn: “Phiền anh đưa tôi trở về, sau đó anh có thể đi.”
“Năm đó tôi một mình đưa Phương Như đi, kinh doanh một quán bar bình thường, một mặt là để tìm bố tôi.”
“Mặt khác chính là vì để tránh né cậu chủ Phương này. Thật sự không ngờ là đã nhiều năm như vậy rồi mà Phương Thiên Bình còn chưa hết hi vọng.
Haiz.
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu, đáp: “Được rồi, cô cứ ở lại đây để tĩnh dưỡng đi đã.”
“Giúp người phải giúp đến cùng, đưa người thì phải đưa đến Tây Thiên chứ.”
“Ý anh là gì vậy?” Tống Thanh Nhàn dò hỏi.
Diệp Huyền Tần đáp: “Cái tên Phương Thiên Bình hay cậu chủ Phương gì kia cứ giao cho tôi, tôi giúp cô đuổi anh ta đi.”
“Đương nhiên, cô cũng phải phối hợp với tôi để giúp tôi chấp hành nhiệm vụ quan trọng của quân đội.”
“Không nên hỏi đó là nhiệm vụ gì, bởi vì đây là bí mật quốc gia, không thể trả lời.”
Tống Thanh Nhàn lắc đầu nói: “Anh Diệp, có lẽ anh không biết rốt cuộc cậu chủ Phương đó mạnh đến mức nào!”
“Trên thực tế, tập đoàn nhà anh ta..
Diệp Huyền Tần xua tay: “Đừng để ý là anh ta mạnh tới mức nào, dù sao thì cũng chẳng thể mạnh hơn tôi được.”