“Buông tôi ra, buông tôi ra, a aa a!” Hoa Thiên Thành phẫn nộ gào thét: “Anh là ai, rốt cuộc anh là ai?”
Diệp Huyền Tần cười nhạt: “Bây giờ ông đã biết đau khổ rồi sao? Lúc ông tiêm vào người Phương Như, sao ông lại không nghĩ tới sự đau khổ của người khác?”
Hoa Thiên Thành nói: “Tôi… Tôi đây cũng chỉ là vì muốn tốt cho bệnh nhân thôi. Bệnh nhân sức khỏe quá yếu và bị suy tim, tôi… Tôi chỉ muốn tiêm một chút thuốc trợ tim, có thể khiến cho cô bé trải qua ca phẫu thuật một cách an toàn.
Diệp Huyền Tần: “Ha ha, ngay ca một người trưởng thành cũng không thể chịu đựng được một lượng lớn thuốc trợ tim như vậy, huống chi là một cô bé.”
Hoa Thiên Thành: “Tôi không định tiêm toàn bộ, tôi chỉ muốn tiêm một phần nhỏ thôi.”
Diệp Huyền Tần: “Tin vào một tên quỷ sao. Hơn nữa, cho dù ông chỉ tiêm một phần nhỏ thuốc trợ tim, trước đó Phương Như đã bị tiêm thuốc mê rồi, thuốc mê và thuốc trợ tim sẽ phản tác dụng với nhau, cô bé nhất định sẽ chết.”
Hoa Thiên Thành tức giận nói: “Tôi nói rồi, tôi không tiêm thuốc mê trước.”
Lý Mỹ Quyên cũng thận trọng nói: “Cậu Diệp, cậu… Cậu có thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình không?”
“Ông ta thực sự muốn giết chết Phương Như sao?”
“Phương Như với ông ta không thù không oán, tại sao ông ta lại muốn giết chết Phương Như chứ?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên là tôi có thể chịu trách nhiệm lời nói của mình.”
Hoa Thiên Thành nghe được giọng nói của Lý Mỹ Quyên, giận tím mặt: “Lý Mỹ Quyên, dĩ nhiên là bà.”
“Được rồi, tôi chỉ có lòng tốt muốn cứu Phương Như.”
“Ngàn lần không nghĩ được rằng các người lại muốn tính toán với tôi.”
“Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể cứu được Phương Như. Các người tốt nhất nên thả tôi ra, nếu có chuyện gì bất trắc, đôi chân của Phương Như sẽ không bao giờ hồi phục được trong suốt quãng đời còn lại.”
Lý Mỹ Quyên cùng Tống Thanh Nhàn hai mắt nhìn nhau, không đưa ra được quyết định chắc chắn.
Bọn họ không biết gì về y học cả, và không xác định được hai người, ai mới là người nói đúng.
Hoa Thiên Thành tiếp tục diễn kịch, tiếp tục nói dối: “Lúc đầu, nếu không anh ta đến quấy rối, thì Phương Như vài ngày tới là có thể xuống đất đi bộ được rồi.”
“Nhưng bây giờ, cuộc phẫu thuật của tôi đều bị anh ta quấy rối, các người sẽ nhìn Phương Như cả đời ngồi xe lăn hay sao.”
Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên cùng nhìn về phía Diệp Huyền Tần.
Bọn họ không biết nên tin tưởng người nào, chuyện này thật sự rất quan trọng, trực tiếp liên quan đến tính mạng của Phương Như.
Diệp Huyền Tần lấy từ trong lồng tre ra một con chuột nhỏ để làm thí nghiệm, nói: “Bây giờ, tôi sẽ tiêm thuốc mê cho con chuột nhỏ này.”
Trước mặt mọi người, anh tiêm một lượng nhỏ thuốc mê vào con chuột nhỏ, con chuột nhỏ nhanh chóng đã bị gây mê.
Diệp Huyền Tần lại đem lượng thuốc trợ tim còn thừa lúc trước rồi nói: “Đây là thuốc trợ tim vừa rồi còn sót lại, tôi chỉ tiêm một phần mười vào con chuột nhỏ thôi.”
Sau đó, bọn họ lẳng lặng tới quan sát con chuột nhỏ.
Vẻ mặt của Hoa Thiên Thành đầy tuyệt vọng, nếu Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên chứng kiến tình hình tiếp theo của con chuột nhỏ, thì chắc chắn ông ta ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không còn.
Ông ta dùng hết sức liều mạng giằng co. Nhưng Diệp Huyền Trân đã trói ông ta quá chặt, ông ta dù có dùng sức lực như nào thì cũng không thể thoát ra được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong vòng chưa đầy ba phút, con chuột nhỏ trong trạng thái được gây mê đột nhiên cử động. Toàn thân của nó bắt đầu co quắp, thân thể vặn vẹo, vẻ mặt thì nhăn nhó.
Nhưng nó vẫn nhắm nghiền hai mắt, và dường như vẫn còn đang được gây mê. Sau khi vật lộn trong vòng chưa đầy nửa phút, con chuột nhỏ chảy máu từ khắp các lỗ, thậm chí các mạch máu trên bàn tay và bàn chân của nó cũng mở ra, nhuộm đỏ cả bộ lông của nó.
Cái chết tuy đơn giản nhưng vô cùng kinh khủng.
Ôi chúa ơi!
Lý Mỹ Quyên không chịu đựng được, kinh hãi hét lên một tiếng, vội vã quay đi. Khuôn mặt của Tống Thanh Nhàn trắng bệch, và ngã xuống đất.
May mà Diệp Huyền Tần kịp thời ngăn lại cứu Phương Như, bằng không, bây giờ người bị chảy máu khắp nơi đến chết chính là cô bé Phương Như rồi.
Vừa nghĩ tới hậu quả của việc bọn họ không tin tưởng Diệp Huyên Tần, bọn họ liền nổi lên một sự sợ hãi trong lòng.
Diệp Huyên Tần vỗ vỗ gò má của Hoa Thiên Thành: Bây giờ, ông còn gì để giải thích nữa không?”