Ngay lập tức, Diệp Huyền Tần đã biết ý định của Hàn Tây Thi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta muốn bỏ tiền ra để thuê anh đến bảo vệ Tống Thanh Nhàn.
Diệp Huyền Tần nói: “Có cung cấp”
Hàn Tây Thi vui mừng khôn xiết: “Vậy thì tốt quá rồi.”
“Anh Diệp à, chị em tốt của tôi vì trêu chọc phải vài người nên bây giờ có chút nguy hiểm. Tôi muốn mời anh đến bảo vệ cô ấy!”
“Về phần tiền lương và đãi ngộ thì khi chúng ta gặp mặt sẽ nói rõ hơn.”
Diệp Huyền Tần nói: ” Được thôi.” Nói xong thì lập tức tắt điện thoại. Điện thoại ngắt kết nối không bao lâu thì Diệp Huyền Tần lại nhận được một tin nhắn ngắn của Hàn Tây Thi.
“Anh Diệp à, tại sao anh lại tắt điện thoại nhanh như vậy chứ. Tôi còn chưa nói địa chỉ cho anh mà.”
“Bạn của tôi ở… Bây giờ tôi sẽ đi qua đó luôn, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện tiếp nhé.”
Hàn Tây Thi gửi địa chỉ đến. Đây chính là địa chỉ nhà của Tổng Thanh Nhàn.
Diệp Huyền Tần tiện tay ném điện thoại di động sang một bên.
Có câu nói rằng, không có chuyện gì là tự nhiên xảy ra cả, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Không ngờ rằng chỉ vì một trận so tài quyền thuật mà lại có thể dẫn đến mối nhân duyên giữa anh và Hàn Tây Thi như vậy.
Tống Thanh Nhàn tò mò hỏi: “Anh Diệp à, vừa nãy là ai gọi điện thoại cho anh vậy. Tại sao lại nghe giống cô bạn thân Hàn Tây Thi của tôi vậy!”
Diệp Huyền Tần nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tống Thanh Nhàn có chút khó hiểu nhưng mà cô ta cũng không hỏi nhiều, chỉ cho là người có giọng nói tương tự mà thôi.
Khi về đến nhà, Phương Như đã ngủ say, Diệp Huyền Tần chủ động ôm Phương Như về phòng ngủ.
Anh phải tiếp tục chữa trị chân của Phương Như.
Năng lực tự chữa trị của đứa trẻ này rất mạnh, Diệp Huyền Tần cảm thấy rằng chỉ cần anh cố gắng thêm chút nữa, nói không chừng không bao lâu nữa là cô bé có thể đi lại bình thường rồi.
Đợi đến khi chữa khỏi chân của Phương Như thì anh có thể rời khỏi bọn họ, sau đó chuyên tâm điều tra về Quyền vương và Phương Tuấn Bình rồi.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Có người gõ cửa nhà Tống Thanh Nhàn.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói oang oang của Hàn Tây Thi: “Thanh Nhàn à, mau ra mở cửa đi! Là tôi đây.”
Tống Thanh Nhàn vội vàng chạy ra mở cửa.
Vừa vào đến cửa, Hàn Tây Thi vừa thở hổn hển vừa nói: “Thanh Nhàn à, Phương Như đâu? Bây giờ con bé sao rồi?”
“Mau đưa tôi đi gặp con bé đi.”
Tống Thanh Nhàn vội vàng nói: “Tây Thi à, không cần lo lắng. Bây giờ Phương Như vẫn rất tốt.”
“Con bé đã ngủ rồi, bà đừng đi làm phiền con bé.”
Hàn Tây Thi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
“Trời ạ, nếu như Phương Như gặp phải chuyện gì không may thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
“Là tôi không hiểu rõ lòng người nên mới suýt chút nữa tạo cơ hội cho Hoa Thiên Thành.”
Tống Thanh Nhàn vội an ủi Hàn Tây Thi: “Tây Thi à, bà đừng nghĩ như vậy. Chúng tôi không trách bà đâu, bà cũng chỉ vì quá tốt bụng mà thôi.”
Hàn Tây Thi thở phào nhẹ nhõm “Bà có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi.”
Sau đó, Hàn Tây Thi lại tiếp tục mắng Hoa Thiên Thành và Phương Tuấn Bình, ba hoa chích chòe, miệng lưỡi trơn tru.
Sau khi mắng xong, Hàn Tây Thi thở dốc, rồi lại phát hiện Lý Mỹ Quyên đang thu dọn quần áo.
Hàn Tây Thi liền vội vàng hỏi: “Thanh Nhàn à, mọi người thu dọn quần áo làm gì vậy? Chẳng lẽ là mọi người thật sự phải rời khỏi đây sao.”
Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Chúng ta cùng lúc làm mất lòng cả Phương Tuấn Bình và Hoa Thiên Thành. Thậm chí bọn họ còn muốn đẩy con gái tôi vào chỗ chết. Quả thật là chúng tôi không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa rồi.”
“Vẫn nên rời khỏi đây thì hơn.” Trong ánh mắt của Hàn Tây Thi tràn đầy sự không nỡ: “Thanh Nhàn à, mọi người tạm thời không cần rời khỏi đây đâu.”
“Trong điện thoại không phải là tôi cũng đã nói cho bà rồi sao. Tôi sẽ bảo người yêu định mệnh của tôi đến bảo vệ bà.”
“Người yêu định mệnh của tôi rất lợi hại, đừng nói là chỉ có một tên Phương Tuấn Bình, dù cho có mười hay một trăm tên thì cũng không phải là đối thủ của người yêu định mệnh của tôi.”
Tống Thanh Nhàn cười đầy bi thương: “Sức chiến đấu của một người dù có mạnh hơn nữa thì cũng đâu có ích lợi gì chứ. Không thể nào một mình đánh lại cả một phe địch được.’ “Ở đây, nhà họ Phương của Phương Tuấn Bình đã tồn tại được mấy thập niên rồi. Không phải là thứ mà chúng ta có thể dễ dàng đánh đổ như vậy đâu.
“Đến cả người tài giỏi như anh Diệp thì cũng không nắm chắc có thể là đối thủ của đối phương.”
‘Anh Diệp?” Hàn Tây Thi cau mày: “Bà đang nói người yêu định mệnh của bà sao?”
“Này, bà không thể tin tưởng anh ta được đâu. Tôi cũng đã nói với bà rôi, anh ta hoàn toàn là vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của bà nên mới đồng ý ở bên cạnh bà.”
“Một khi bà gặp phải phiên phức thì chắc chắn anh ta sẽ chạy nhanh hơn bất cứ ai.”