Chiến Thần Phong Vân

Chương 2001




“Im miệng!” Tuyết Mai lập tức đỏ bừng mặt: “Anh Diệp không phải người Miêu tộc, cho nên không cần phải tuân thủ quy tắc này”.

Kiều Diễm nóng nảy: “Nhưng anh ta đã thấy cô ăn mặc gợi cảm như vậy. Thân là thánh nữ của Bạch Miêu, làm sao có thể để anh ta nhìn như vậy? Anh ta phải chịu trách nhiệm với cô.”

A!

Hai má Tuyết Mai đỏ bừng, vội vàng lao vào phòng ngủ.

Kiều Diễm trêu chọc Diệp Huyền Tần và nói: “Thế nào, em gái tôi thật quyến rũ phải không? Trái tim sắp nhảy ra ngoài rồi chứ?”

Diệp Huyền Tần quát lớn: “Đây là thủ đoạn của cô? Không thấy nhàm chán sao?”

Kiều Diễm lộ vẻ thất vọng: “Anh có làm sao không? Nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế đến nhường này, vậy mà mặt không đỏ tim không đập. Tôi thật sự nghi ngờ có phải anh yếu sinh lý hay không.”

Gì cơ?

Yếu sinh lý.

Đường đường Thần Soái như mình, lại bị kêu là yếu sinh lý…

Diệp Huyền Tần tức giận nâng bàn tay lên muốn cho Kiều Diễm một cái tát.

Kiều Diễm bị hù doạ vội vàng đưa tay lên che đầu.

Cuối cùng, bàn tay của Diệp Huyền Tần cũng không có hạ xuống, anh chưa bao giờ đánh phụ nữ.

Lúc này, Tuyết Mai đã khôi phục lại một thân quần áo chỉn chu đi ra ngoài.

Tuyết Mai nói thẳng vào vấn đề: “Nửa đêm khuya khoắt tôi không thể đãi khách, thứ lỗi cho tôi vì không thể tiếp đãi chu đáo.”

“Hai người, mời trở về cho.” “Kiều Diễm, nếu lần sau còn dám lộn xộn nữa, đừng trách tôi không thừa nhận người chị em là cô.”

Diệp Huyền Tần xoay người muốn rời đi.

Nhưng Kiều Diễm nắm lấy quần áo của Diệp Huyền Tần: “Đứng lại!” “Phiền anh dẫn theo em gái tôi đi.” Cái gì?

Diệp Huyền Tần nghi ngờ bản thân nghe lầm: “Cô nói cái gì?”

Kiều Diễm trịnh trọng tuyên bố: “Tôi muốn anh đưa em gái Tuyết Mai của tôi đi.”

Tuyết Mai quở trách: “Kiều Diễm, đến cùng cô muốn làm gì!”

“Nếu cô dám nói đùa nữa, tôi thật sự sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Kiều Diễm đáp: “Tôi không đùa, những gì tôi nói là sự thật!”

“Tuyết Mai, nói thật với cô, Bạch Miêu sẽ sớm bị tiêu diệt. Đến lúc đó, có khả năng đến cả một thành viên của bộ tộc cũng không thể sống sót”

“Mà cô chính là hy vọng duy nhất của thôn trại chúng ta. Chỉ cần cô còn sống, thôn trại của chúng ta sẽ không mất đi gốc rễ. Cho nên, vì Bạch Miêu, cô phải rời đi.”

Sau đó, Tuyết Mai cầu xin Diệp Huyền Tần một lần nữa: “Anh Diệp, em gái của tôi là người tốt bụng, ngày thơ vô tội. Một mình nó ở bên ngoài nhất định sẽ bị người lừa gạt, không thể tự bảo vệ mình.” “Hiện tại tôi chính thức giao nó cho anh. Sau khi đi ra ngoài nhất định phải đối xử tốt với nó. Nếu như để tôi biết anh dám phụ nó, tôi làm ma cũng không tha cho anh.

“Câm miệng!” Tuyết Mai lập tức ngắt lời Kiều Diễm: “Cô đang nói cái gì vậy. Tôi nghĩ cô đang phát sốt đến hồ đồ rồi.”

“Không, bây giờ tôi rất tỉnh táo!”

Một giọt nước mắt đọng lại trên khỏe mắt Kiều Diễm: “Đây là quyết định mà tôi đã đưa ra sau khi cần nhắc lợi và hại. Tuyết Mai, hãy nghe tôi, trước mắt đây là sự lựa chọn tốt nhất của chúng ta và cũng là sự lựa chọn duy nhất.”

“Cho dù là vì Bạch Miêu, tôi và cô cũng phải hy sinh.”

“Không thể nào!” Tuyết Mai dứt khoát từ chối: “Bạch Miêu là nhà của tôi. Cho dù có phải chết, tôi cũng không rời nhà!”

“Kiều Diễm, nói thật đi, làm sao cô biết Bạch Miêu sắp bị tiêu diệt?”

Kiều Diễm hít sâu một hơi: “Chuyện này… Tôi không thể nói cho cô biết. Tóm lại, xác suất diệt vong của Bạch Miêu là hơn chín mươi chín phần trăm.”

Tuyết Mai vẫn lắc đầu: “Tôi sinh ra là người Bạch Miêu, chết làm ma Bạch Miêu. Tôi sẽ không bao giờ rời đi.” Kiều Diễm lo lắng: “Cô gái chết tiệt này, cô muốn chọc giận tôi sao?”

“Nếu tôi là thánh nữ, chỗ nào đến lượt cô, sớm đã cùng anh Diệp bỏ trốn từ lâu rồi.”

Diệp Huyền Tần trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Bất kể là ai muốn tiêu diệt tộc của các cô, chỉ cần các cô chưa làm chuyện gì mất đi nhân tính, tôi có thể bảo vệ các cô.”

“Đương nhiên, nếu các cô làm ra chuyện khiến người người oán trách, không cần đến người khác, tự tôi sẽ tiêu diệt các cô!”

Kiều Diễm nói: “Được rồi, anh không cần giả vờ là sứ giả chính nghĩa ở đây. Trên thế giới này, nơi có công lý tuyệt đối có thể nói.”

“Bạch Miêu chúng tôi từ trước đến nay luôn tận tâm làm điều thiện, chăm sóc người bị thương. Trong khi Hắc Miêu đốt giết, cướp bóc và làm điều ác vô tận thì Bạch Miêu của chúng tôi không phải lúc nào cũng bị đàn áp bởi Hắc Miêu sao? Thậm chí Bạch Miêu của chúng tôi còn sắp bị tiêu diệt rồi!”