Chiến Thần Phong Vân

Chương 2304




Chiến thần Côn Luân tò mò hỏi: “Thần Soái, sao lại triệu tập khẩn cấp chúng tôi một cách bất ngờ thế?”

Diệp Huyền Tân hít sâu, trả lời: “Sát Lang gặp nguy hiểm, hiện giờ chúng ta phải đi cứu bọn họ”

Cái gì!

Nhóm người chiến thần Côn Luân đều vô cùng kinh ngạc.

Ai mà không biết, Diệp Huyền Tân đối xử với nhóm người Sát Lang như đối xử với anh em ruột thịt. Nếu Sát Lang gặp chuyện không may gì, Diệp Huyền Tân chắc chắn sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Hơn nữa, bọn họ ở cùng với Sát Lang lâu như vậy, cũng đã bồi đắp nên tình bạn hiếm có giữa những người đồng đội với nhau, Sát Lang gặp nguy hiểm, đương nhiên họ cũng lòng như lửa đốt.

Mọi người lập tức bày tỏ thái độ: “Thần Soái, việc không thể chậm trễ, chúng ta đi cứu Sát Lang ngay lập tức thôi”

“Đúng vậy Thần Soái, kẻ có thể khiến Sát Lang rơi vào cảnh nguy hiểm chắc chắn phải là cường giả trong số các cường giả. Sát Lang ở trong tay loại cường giả như vậy, mỗi giây mỗi phút đều phải chịu dày vò”

“Chúng ta hành động sớm một phút thì tỉ lệ sống sót của Sát Lang cũng càng lớn hơn”

Diệp Huyền Tân gật đầu: “Đi!”

Mọi người thi triển tốc độ nhanh nhất của mình, chạy như bay tới địa điểm mục tiêu.

Hiện giờ, thực lực thật sự của Diệp Huyền Tân có thể so với cảnh giới Tiên Ma, thực lực của Độc Lang, Bất Chí và Hổ Vương là cảnh giới Tuyệt Điện, còn những người khác, thấp nhất cũng đạt được cảnh giới Phong Vương, tốc độ của họ đã vượt qua tốc độ âm thanh từ lâu.

Nơi này cách núi Hoàng Sơn tròn năm trăm cây, nhưng họ vẫn nhanh chóng đến được bên trong phạm vi núi Hoàng Sơn.

Họ không hề trực tiếp tiến vào trong núi mà nghỉ ngơi ở một trấn nhỏ gần núi trước.

Thứ nhất, tiếp theo đây, họ có thể phải đối điện với kẻ thù rất mạnh, phải dùng trạng thái tinh thần tốt nhất tới nghênh đón kẻ thù.

Thứ hai, họ phải bổ sung thêm một số vật phẩm trợ cấp, thức ăn và thuốc men.

Dù bọn họ hiện giờ coi như không ăn không uống vài ngày cũng không có gì đáng ngại, nhưng Sát Lang có lẽ đã bị thương rất nặng, thân thể suy yếu, chắc chắn phải chuẩn bị thức ăn và thuốc cho anh ta, phòng trường hợp cần thiết.

Mua đồ xong, Diệp Huyền Tân dẫn theo mấy người đi tới một quán ăn nhỏ, tùy tiện gọi vài món.

Đương nhiên ăn uống chỉ là chuyện thứ yếu, mục đích chính vẫn là dò la tình hình của núi Hoàng Sa.

Dù sao ghi chép trong bất kỳ tài liệu nào cũng không thực tế bằng hiểu biết của người dân địa phương.

Sau khi ăn uống no đủ, Độc Lang đi tính tiền, anh ta còn không quên ghé sát vào ông chủ quán cơm.

“Ông chủ, tôi gửi ông thêm ba triệu, không cần trả lại, coi như kết giao bạn bè!”

Ông chủ cũng là một người hiền lành, chất phác, vội vàng nói: “Không được không được, quán nhỏ này báo giá công khai, sao có thể lấy thêm ba triệu của cậu. Đây là chặt chém khách, truyền ra ngoài còn không phải đập biển hiệu của tôi sao!”

Độc Lang đáp lời: “Yên tâm đi, tôi sẽ giữ kín như bưng, sẽ không truyền ra ngoài”

Ông chủ vội chối: “Không được không được, tôi phải trả lại tiền thừa cho cậu, không có công không nhận lộc…”

Độc Lang nói tiếp: “Nếu không thì như vậy đi ông chủ, ông cũng đừng trả lại nữa, tôi lấy tiền thừa mua một chút tin tức của ông có được không”

Ông chủ hơi ngẫm nghĩ: “Ừ, như vậy cũng được. Cậu hỏi đi, tôi chắc chắn sẽ biết gì nói nấy!”

Độc Lang nói: “Ông hiểu vùng núi Hoàng Sơn này bao nhiêu thì đều nói với tôi hết đi, chúng tôi tới Hoàng Sơn này để du lịch mà”