Chiến Thần Phong Vân

Chương 2400




Đúng là quỷ ban ngày!

Ánh mắt của mấy người kia mở to, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Đám người kia thậm chí còn chưa chạm được vào người Diệp Huyền Tần thế mà đã bị đối phương đánh bay cùng một lúc.

Rốt cuộc thì sao anh có thể làm được chuyện này?

Ngoại trừ việc thi triển phép thuật thì bọn họ không thể nghĩ tới khả năng nào khác.

Ngài Diệp đây là thần tiên sao?

Con mẹ nó, cuối cùng thì thế giới này là gì chứ, rốt cuộc có còn là thế giới mà chúng ta biết nữa hay không? Một người trong số những tên côn đồ kia trợn to hai mắt, khó tin nhìn Diệp Huyền Tần: “Cậu… Cậu dám đánh chúng tôi… Báo cảnh sát… Chúng tôi phải báo cảnh sát.

Diệp Huyền Tần nhìn một cái là đã nhận ra người đang nói chuyện chính là ông chủ Triệu, ông ta chính là một trong những kẻ đầu sỏ trong việc nhờ cậy vào Daisy.

Diệp Huyền Tân cũng không hề khách sáo với ông ta, nhanh chóng đạp ông ta văng ra ngoài. Lúc này, ông chủ Triệu văng ra ngoài, đâm vỡ cửa kính, sau đó rơi vào bên trong hồ.

Bụng của ông ta bị tét một đường lớn, ruột bên trong lộ ra ngoài, sống hay chết đều nhờ vào vận may của ông ta. Diệp Huyền Tần tức giận nhìn đám người kia, lên tiếng: “Đám súc vật các người, Đại Hạ sinh các người, nuôi các người thế nhưng cuối cùng các người lại thông đồng với người ngoài, khi dễ con dân của Đại Hạ, giẫm đạp lên luật pháp của Đại Hạ, các người đúng là không bằng một con chó!”

“Các người là một sự sỉ nhục lớn với Đại Hạ, bây giờ tôi tuyên bố, các người chính thức bị trục xuất khỏi Đại Hạ, suốt phần đời còn lại không được bước vào Đại Hạ dù chỉ là nửa bước.”

Mọi người trợn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ cho dù anh có lớn tới mấy thì cũng làm gì có tư cách tướt đoạt quê quán của họ chứ.

Mặc dù trong lòng họ nghĩ như thế thế nhưng cũng không có người nào dám nói ra.

Đùa sao, nắm đấm của người này cũng không phải là giả.

Diệp Huyền Tần bước từng bước về phía Daisy: “Được rồi, bây giờ mọi ân oán của chúng ta xem như chấm dứt ở đây, bây giờ cũng đã đến lúc nói một chút về chuyện của tập đoàn Diệp Linh.”

“Việc cô tự tiện dẫn người tới đập công ty tôi, cô tính sẽ bồi thường số nợ này thế nào?”

Daisy hít một hơi thật sâu, lòng cô ta treo lơ lửng từ nãy tới giờ cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại một chút. Ân oán cá nhân tới đây chấm dứt cũng ổn rồi, nếu không cô ta thật sự sẽ không thể chịu nổi.

Cô ta chật vật vịn vào vách tường đứng dậy, nhìn Diệp

Huyền Tần lên tiếng: “Được rồi, tôi sẽ bồi thường những tổn thất mà mình đã gây ra cho công ty của anh, thế nhưng tôi cũng chỉ có khoảng sáu trăm triệu mà thôi.”

“Trước khi chúng tôi bồi thường tổn thất, anh không định sẽ hoàn trả tiền vi phạm đồng cho mấy người này sao?”

Daisy quay sang nháy mắt với những người kia.

Mấy người đó lấy hết dũng khí nói: “Ông chủ Diệp, hôm qua anh đã nói sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho chúng tôi, bây giờ cậu không thể nuốt lời được.”

“Đúng vậy, thành thật là gốc rễ của việc buôn bán. Nếu ngay cả việc thành thật này mà ngài cũng không có vậy thì ngài sẽ khó mà bước đi được trên thương trường này”

Diệp Huyền Tần vẫn vô cùng bình tĩnh: “Yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường tiên vi phạm hợp đồng cho các người “Đương nhiên, tôi vẫn nói câu nói kia, các người có thể lấy được tiền vi phạm hợp đồng hay không thì phải xem xem bản lĩnh của các người tới đâu.”

Mấy người kia cười cười. “Trong tay chúng tôi có hợp đồng, việc lấy tiền vi phạm hợp đồng là điều đương nhiên, sao có thể không lấy đi chứ?”

“Có phải ngài cảm thấy tiền vi phạm hợp đồng này quá nhiều, sợ chúng tôi không khiêng về nổi sao? Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cử xe hàng lớn tới.”

Diệp Huyền Tần khinh thường nhìn đám người đó, chỉ tay về một hướng. Vẻ mặt mọi người lộ vẻ nghi ngờ, khổng hiểu hành động này của anh là có ý gì.

Bỗng có một đám người hô lên: “Mau nhìn kia, chủ nhiệm Lý của quỹ đầu tư Hồng Lam tới.” Mọi người vội vàng nhìn theo hướng tiếng kêu phát ra.

Đúng như dự đoán, một bóng người mập mạp đang khập khiễng bước vào tập đoàn Diệp Linh.

Người tới không phải ai khác mà chính là người quản lý chính của quỹ đầu tư Hồng Lam, Lý Bảo Khánh.

Ngày hôm qua, Lý Bảo Khánh bị thương không nhẹ, đến bây giờ vẫn chưa thể đi bình thường đi, chỉ có thể chống gậy, bước đi khập khiễng.