Chiến Thần Phong Vân

Chương 325




Ngay cả Từ Liên cũng không có tư cách được ngồi.

Chỉ bằng điểm này cũng có thể nhìn ra địa vị của Từ Hiên Lâm trong mắt của nhà Họ Từ ở Thành phố Giang.

Từ Hiên Lâm nhìn Từ Hiên Thắng ngồi ở vị trí đầu tiên, trong lòng vô cùng không cam tâm.

Nếu năm đó ông ta là người chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành tài sản, thì người ngồi ở vị trí đó hẳn sẽ là ông ta.

Có điều, trên mặt Từ Huy Hùng lại tràn đầy kiêu ngạo.

Có thể ngồi ở yến tiệc của nhà họ Từ đã được xem là một niềm vinh hạnh của ông ta, ông ta không còn mong muốn gì hơn nữa.

Từ Hiên Thắng liếc mắt nhìn Từ Hiên Lâm một cái, lạnh nhạt nói: “Hiên Lâm, sao Từ Huy Hoàng con trai ông còn chưa tới?”

Từ Hiên Lâm thở dài nói: “Ôi, Từ Huy Hoàng tính tình ngang ngạnh, không biết nhìn xa trông rộng, đủ lông đủ cánh rồi, nó đã chối bỏ gia đình thậm chí còn suýt khiến tôi phải vào tù, tôi không quản được nó nữa.”

Đột nhiên trong đám người vang lên vào tiếng xì xào và cười trộm.

Suýt nữa khiến bố mình phải vào tù, đúng là chuyện khiến người ta không khỏi cảm thấy nực cười.

Từ Hiên Thắng khinh thường nói: “Đủ lông đủ cánh rồi? Có thể đủ đến mức nào chứ.”

Từ Hiên Lâm nói: “Gia đình Từ Huy Hoàng vừa mới thành lập một tập đoàn tên là Diệp Linh, không biết ông từng nghe nói chưa.”

Từ Hiên Thắng lắc đầu: “Tập đoàn Diệp Linh? Chưa nghe qua bao giờ, chắc là một công ty túi da nhỉ.”

“Hừ, Tập đoàn Diệp Linh đó cũng chẳng là gì so với nhà họ Từ ở Thành phố Giang chúng tôi.”

Từ Hiêm Lâm thở dài nói: “Tập đoàn Diệp Linh không kém cỏi như ông nghĩ đâu.”

“Nó bao gồm cả y tế, ẩm thực, kiến trúc và rất nhiều ngành khác, phát triển vô cùng nhanh.”

Lời nói của ông ta có tác dụng châm ngòi ly gián vô cùng hiệu quả.

Ngay lập tức khiến Từ Hiên Thắng trở nên hứng thú.

Y tế, ẩm thực, kiến trúc…

Tập đoàn Từ Thị của của ông ta cũng bao gồm ba ngành này nhưng vẫn còn rất nhiều điểm thiếu sót.

Nếu như có thể sáp nhập Tập đoàn Diệp Linh vào Từ Thị, vậy thì chắc hẳn sẽ là một bước tiến vô cùng lớn.

Từ Hiên Lâm sao có thể không nhìn ra tâm tư của từ Hiên Thắng, ông ta vội vàng nói: “Người anh em, tôi có một yêu cầu này có chút quá đáng.”

Từ Hiên Thắng không chút do dự đáp lại: “Nói đi.”

Từ Hiên Lâm lại nói: “Tôi muốn ông ra tay sáp nhập tập đoàn Diệp Linh vào.”

“Tập đoàn Diệp Linh có thể phát triển như ngày hôm nay không thể không nói tới công sức của nhà họ từ ở Thành phố Giang, vì vậy về tình về lý Tập đoàn Diệp Linh cũng nên trả ơn.”

“Hơn nữa, Từ Huy Hoàng cũng có chút phô trương, nhân cơ hội này chèn ép nó một chút cho nó biết trời cao đất dày là gì. Đừng để nó tự đánh mất mình, có ngày chết cháy vì chơi đùa với lửa nữa.”

Từ Hiên Thắng vô cùng vui mừng, đúng lúc ông ta cũng có ý này.

Đúng là không khác gì chuẩn bị đi ngủ mà Từ Hiên Lâm kê gối cho tận đầu.

Từ Hiên Thắng nói: “Được, Tập đoàn Diệp Linh à nhờ danh tiếng của nhà Họ Từ ở thành phố Giang mới có thể phát triển như ngày hôm nay, nói như vậy Tập đoàn Diệp Linh cũng có một phần đóng góp của nhà họ Từ ở Thành phố Giang.

“Hơn nữa, Từ Huy Hoàng kém cỏi, tập đoàn Diệp Linh ở trong tay ông ta sớm muộn cũng sẽ diệt vong. Chi bằng sáp nhập vào nhà họ Từ ở Thành phố Giang như vậy mới có thể ngày càng phát triển hơn.”

“Hiên Lâm, ông yên tâm đi, chờ tôi sáp nhập tập đoàn Diệp Linh xong tôi sẽ để ông trở lại gia tộc.”

Từ Hiên lâm cảm động rớt nước mắt: “Đa tạ người anh em đã giúp đỡ.”

Mục đích ông ta tới đây ngày hôm nay chính là dùng Tập đoàn Diệp Linh để đổi lấy cơ hội đưa bản thân ông ta quay trở lại nhà họ từ.

Bây giờ, kế hoạch đã thành công mỹ mãn.

Tập đoàn Diệp Linh có hùng mạnh đến đâu đi nữa thì cũng mới thành lập, chưa thể đứng vững được.

Mà nhà họ từ ở Thành phố Giang đã phát triển hàng chục năng, sức mạnh như gốc rễ đã ăn sâu vào trong lòng đất, một khi bọn họ ra tay thì Tập đoàn Diệp Linh chắc chắn sẽ bị sáp nhập.

Từ Hiên Thắng tỏ ý dò hỏi con cháu: “Mấy người có ý kiến gì với việc này không?”

Con cháu ông ta sôi nổi bày tỏ ý kiến, ai nấy đầu đồng ý sáp nhập Tập đoàn Diệp Linh.

“Cháu… Cháu cảm thấy như vậy là không công bằng với nhà Từ Huy Hoàng.” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về nơi phát ra tiếng nói.

Người nói là cháu gái của Từ Hiên Thắng, Từ Nam Huyên.

Sắc mặt của từ Hiên Thắng đột nhiên trầm xuống: “Nam Huyên, cháu nghi ngờ quyết định của ông sao?”