Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2222






Chỉ là ông lão cũng không nghĩ nhiều, chính ông ta là một ả thuộc Hợp thể cảnh tứ phẩm, không phải cũng không khiến Tân Trạm trả giá cái gì hay sao, thậm chí bản thân còn bị bắt ở chỗ này.

Chỉ là mỗi lần Tân Trạm trở về, đều sẽ đem thi thể tu sĩ nhét vào bốn phía trong khu vực xung quanh, để những dòng máu tươi kia trực tiếp chảy xuống trên mặt đất.

“Mấy thanh kiếm đang uống máu kia lại là thứ gì đây?”.

Chương mới nhất tại { T R Ù M T R U Y Ệ И .VN }
Ông lão cũng chú ý tới, những tu sĩ này khi chết có máu chảy ra cũng không thấm vào trên mặt đất mà hóa thành một dòng nước nhỏ, bị mấy thanh trong đó theo thứ tự hút vào.

Ông lão cảm thấy theo kinh nghiệm của mình thì mấy thanh kiếm này còn nguy hiểm hơn cả những cái độc trùng kia.

Bên ngoài sương trắng, hơn mười người bay lượn mà tới.

Vị trí của những tu sĩ này vô cùng sát nhau, hiển nhiên là Ngọc Sang bang cũng là một môn phái tu sĩ.


“Anh cả, chính là người này”
Chú ý thấy cột sáng cao chót vót đẳng kia còn xuất hiện bên trong sương mù trắng, một tu sĩ hưng phấn nói.

“Ừm, chỉ là nơi này khá quái dị, có không ít vết tích chiến đấu, nhưng cái trận pháp sương mù này lại không có bị phá hư quá nhiều” Trong số mọi người có một thanh niên đầu mang ngọc quan đứng ra, cau mày nói.

“Nếu không chúng ta đừng công kích trước, cứ phá hủy trận pháp rồi hãy đi vào sau nhé?”
Có người đưa ra đề nghị.

“Không được, trận pháp này chúng ta không nhìn thấy vết tích cụ thể, công kích lung tung chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian thì sương mù trắng này mới có thể tiêu tán, đến lúc đó, sợ là những người khác lại tới mất”
Người trẻ tuổi mang ngọc quan lắc đầu nói:”Khí tức trước đó có hơi phân tán, cũng đều là những trận chiến đơn độc đấu với nhau, chỉ sợ không có giống như chúng ta, mười mấy người cùng nhau xông lên.

Cũng như đã nói trước đó, bên trong sương mù trắng này chỉ sợ cũng chỉ có một người”
Người trẻ tuổi mang ngọc quan thoáng suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía sương trắng nói: “Đạo hữu, chúng tôi là đệ tử của Tê Vân Tông, cũng không phải là ma tu, tới đây chỉ vì muốn thu hoạch con dấu cũng không định giết người, không bằng người ra một lần được không?”
Sau khi người trẻ tuổi mang ngọc quan kia nói xong thì lớp sương mù trắng kia không có phản ứng nào cả.


“Anh cả, nói không chừng người này cũng đang bị thương, đang ở bên trong chữa thương” Một người đệ tử nói.

Người trẻ tuổi mang ngọc quan nghe vậy thì cay mày lại.

Nếu thật sự là như vậy thì bọn họ đứng ở đây chính là cho đối phương cơ hội rồi.

“Đạo hữu đã không chịu mở miệng thì bọn tôi đành phải đắc tội rồi”
Anh ta nói xong thì liếc mắt nhìn quanh đám người, sau đó đi nhanh về phía trận pháp sương mù.

Đối phương cơ bản chắc chắn chỉ có một người, tất cả họ đều tiến về từ phía bên cạnh vào, cũng quá ngu xuẩn rồi khiến cho đối phương không rảnh bận tâm mình sẽ tiến vào từ bên nào, hiển nhiên là cách làm rất tốt.

Chỉ là mọi người ở đây đều dự định tách ra mà tiến vào †rong sương mù.

Phía trên đại địa, đột nhiên tuôn ra một loạt hàng chữ viết màu hồng, từng chữ đều có to lớn nhìn vô cùng rõ ràng.

“Vào trận chết người”
Nhìn thấy bốn chữ này, con ngươi của người trẻ tuổi mang ngọc quan lập tức co rụt lại.

“Hừ, khẩu khí thật lớn nha, một người còn dám giả thần giả quỷ, cho là chúng ta sẽ sợ à” Có người cười khinh nói..