Đặc biệt là trưởng lão tóc trắng, đã ở lại nhà họ Hạ cả ngàn năm rồi, bởi vì tuổi đã cao, không còn hy vọng để đột phá cho nên mới đi vào nơi này bảo dưỡng tuổi thọ.
Tu vi của ông ấy cao tới hợp thể cảnh bát phẩm, nếu thực sự có người tùy tiện xâm nhập, rất khó mà không bị ông ấy phát hiện.
Huống chỉ thân thể con gái ông ta là chí âm nhưng còn chưa có bắt đầu tu luyện, cho tới bây giờ nhà họ Hạ đối xử bình thản, cũng không có khuếch trương dã tâm.
Ai lại rảnh rỗi không có việc gì, tìm một cường giả độ kiếp cảnh đến để thay đổi trận pháp hại con gái ông ta chứ.
Nếu quả thật là như thế, muốn giết con gái của ông còn rất nhiều biện pháp.
Ông chủ Hạ mày cau lại ngày càng sâu, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Nếu nói Tân Trạm là một trận pháp sư đạo hạnh cao thâm, ông chủ Hạ khó mà tin được, càng đừng nói đến việc không phải Tân Trạm chỉ là một dược tôn lục phẩm thôi sao?
Một dược tôn mà lại dám chỉ điểm này nọ đối với trận pháp của họ, động một tí thì bắt người ta làm theo, làm cho ông chủ Hạ cảm thấy khó mà tin cậy.
“Anh Tân, chuyện dỡ bỏ trận pháp là một chuyện lớn, tôi phải trở về nghiên cứu đã”
Bất quá tốt xấu gì Tân trạm cũng là dược tôn, lại là bạn mà Giang Kim Thanh đưa đến.
Ông chủ Hạ không trực tiếp bác bỏ, mà là khách khí cho một đường lui.
Tuy nhiên đối với trong mắt người khác, thái độ của ông chủ Hạ đã thật sự xác minh.
Ấn tượng đối với Tân Trạm của mấy người trưởng lão nhà họ Hạ và quản gia Lý, thậm chí cả Giang Ngọc Hân đều có chút giảm xuống.
Bọn họ cảm thấy là do Tân Trạm thấy Giang Kim Thanh thể hiện uy phong tại nhà họ Hạ, cho nên có chút ghen ghét, lúc này mới chạy ra ăn nói lung tung.
Đặc biệt là trưởng lão tóc trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tân Trạm, giống như hận không thể nuốt anh xuống.
Tân Trạm lắc đầu, cũng không nói thêm điều gì.
Bản thân chỉ là cảm thấy cô bé hơi đáng thương, nhắc nhở nhà họ Hạ một chút, nếu như đối phương không bằng lòng, mình cũng không ép buộc.
Vê phần chứng cứ, cơ thể chí âm hoặc chí dương vốn dĩ rất hiếm gặp, bản thân anh cũng bởi vì Viêm Ma Thể, tập hợp bốn loại chí hỏa mới đạt đến trạng thái chí dương.
Hơn nữa thành phố này không có aoi có được thể chất như thế này, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào tìm ra tu sĩ đến chứng minh.
Còn về phần sau đó, nếu như trận pháp không xử lý, cô bé kia sau này chắc chăn sẽ còn bệnh.
Nhưng bản thân anh nói ra điều này cũng như gieo hạt mầm xuống, chỉ cần ông chủ Hạ không phải đồ ngốc, sớm muộn cũng có thể nhận thấy được điểm này.
Chuyện bất lực duy nhất chính là cơ thể cô bé kia phải chịu thêm vài lần đau đớn, nhưng chuyện này cũng là chuyện không có cách nào ngăn chặn được.
Cũng không thể mặc kệ đối phương không vui, bản thân lại cứ muốn phải đi gỡ tâm trận của người ta.
Anh vẫn chưa rảnh rỗi nhàm chán như vậy.
Rời đại điện tâm trận này, sau đó Tân Trạm cũng không lại nói gì, đi dạo xung quanh cùng quản gia Lý.
Nhiệt độ chỗ sâu nhất của Bắc Vực đã trộn lẫn lạnh lẽo, nhưng cũng vì như vậy, mọc lên rất nhiều linh thảo và tiên thảo mà ở chỗ khác hiếm thấy, cũng như một số linh thú hiếm gặp.
Vì vậy một đường đi đến đây cũng không cảm thấy nhàm chán.
Mắt thấy mặt trời đã ngả về phía Tây, Tân Trạm và Giang Ngọc Hân đang ngồi trong ngôi đình nhỏ giữa sông nghe tiếng đàn cổ của một cô gái.
Bắc Vực Đạo Khúc, pha thêm một loại không khí hoang lạnh kéo dài, trong đó bao hàm ý vị khó nói bằng lời..