Chiến Thiên

Chương 146: Nội mị chi thuật




"Ẩm...ầm...ầm"

Mỗi bước chân của Lý Mậu Lâm đều vang lên âm thanh cực đại, giống như ngọn núi rung chuyển, làm cho người khác hoa mắt thần thái dao động.

Khí thế, mãnh liệt bao trùm lên võ quán tựa hồ trong nháy mắt khí thế này có thế xuyên thủng mọi nơi.

Dưới sự bức bách của khí thế, tựa hồ hầu hết mọi người đều không thể tự chủ ngã ngồi xuống đất. thậm chí còn tê liệt . Bọn họ cứng cả lưỡi nhìn Lý Mậu Lâm như ma thần, đôi mắt toát lên vẻ sợ hãi cũng cực.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cực kì ngưng trọng. Hắn cũng có được năng lực hóa yêu biến thân. Vì vậy, hắn hiểu rất rõ sự cường đại của võ giả luyện yêu, huống chi Lý Mậu Lâm lại là tam giai thượng phẩm. Thực lực của đối phương như vậy, hắn không thể chủ quan được.

Ngón tay lay động, trường kiếm trong hư không lập tức hóa thành một màn quang mang, phủ trùm ánh sáng từ trên không xuống, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân Lý Mậu Lâm.

Trên mặt Lý Mậu Lâm hiện ra một tia hung tàn, hắn nhe răng cười đồng thơi huy động song quyền, một cỗ sức mạnh cường đại từ thân thể hắn bạo phát ra.

Mười lần.

Chỉ trong ít phút, Trịnh Hạo Thiên đã phán đoán ra được cường độ sức mạnh Lý Mậu Lâm có thể phóng thích được.

Nếu lấy Cuồng bạo hùng vương chưa một lần nào cuồng hóa làm tiêu chuẩn, vậy thì sức mạnh Lý Mậu Lâm thi triển ra đã mạnh gấp mười lần.

Loại sức mạnh này, so với Cuồng bạo hùng vương khi cuồng bạo cũng không hề thua kém bao nhiêu. So với sức mạnh ngưng tụ trên trường kiếm của Trịnh Hạo Thiên thì lớn gấp mười lần.

Tuy mỗi lần công kích đều bị hắn dễ dàng dập tắt, kiếm quang thậm chí không thể lại gần hắn hơn ba trượng.

Nhưng bất luận Lý Mậu Lâm xuất thủ hung hiếm thế nào, cũng không cách nào đánh phá được trường kiếm.

Cho dù sức mạnh ẩn chứa trong bảo kiếm bị phá tan thì một lát sau Trịnh Hạo Thiên có thể điều khiển lại được.

Đây chính là thực lực của Linh khí sư, tuy sức mạnh không bằng Lý Mậu Lâm nhưng binh khí hắn điều khiển lại quá quỷ dị, khó lòng phòng bị.

Nếu như Lý Mậu Lâm không thể phá tan binh khí này, vậy thì công kích như vậy sẽ liên tục không dứt.

Lý Mậu Lâm không ngừng áp sát Trịnh Hạo Thiên. Nhưng Trịnh Hạo Thiên vừa khiến phi kiếm ngăn cản vừa đi vòng vòng không muốn liều mạng với hắn.

Tuy Lý Mậu Lâm xuất thủ uy mãnh tuyệt luân nhưng thân pháp của Trịnh Hạo Thiên lại cao hơn một bậc. Hơn nữa còn bị kiếm quang ngăn trở, dù là Lý Mậu Lâm dồn hết tất cả sức lực cũng không cách nào thu hẹp khoảng cách. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l

Gương mặt Lý Mậu Lâm càng lúc càng dữ tợn, hắn liều mạng quơ quơ hai nắm tay, hai con mắt dường như muốn bốc hỏa.

Hắn hận không thể ngay lập tức chém giết Trịnh Hạo Thiên nhưng đáng tiếc chính là Trịnh Hạo Thiên lanh lẹ như cá chạch trượt trên bùn. Ngoài việc điều khiển trường kiếm không ngừng quấy rẩy tập kích hắn, còn ngang nhiên đập bể mọi cơ hội của hắn.

Nếu như thanh trường kiếm này mà ở trên tay, cho dù là bị thương hắn cũng phải liều mạng xông tới chém giết đối phương.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại là Linh khí sư, hắn điều khiển bảo kiếm ở cự ly xa, dựa vào rung động của bảo kiếm lại càng thêm lợi hại cũng không cách nào gây ra thương tổn cho hắn.

Vì vậy lúc này mặc dù hắn cực kì tức giận, ngoài việc chống đỡ kiếm quang, muốn Trịnh Hạo Thiên mau chóng kiệt quệ thì cũng chả còn có biện pháp nào hơn.

Bỗng nhiên, trường kiếm dường như thông linh, hơi trầm xuống mà tránh được đòn phong tỏa của Lý Mậu Lâm, xoẹt qua người hắn.

Lý Mậu Lâm cười dữ tợn một tiếng, hai tay hắn đột nhiên phát lực, không ngờ trong nháy mất bảo kiếm xẹt qua thân thể đã chụp được chuôi kiếm.

Hắn tự lấy thân mình làm mỗi nhử, thà chịu một kiếm của Trịnh Hạo Thiên, trước tiên cũng phải giải quyết thanh bảo kiếm đáng ghét này.

"Đùng..." Một cái bình tròn nhỏ đột nhiên từ người Lý Mậu Lâm rớt xuống. Chiếc bình đập xuống mặt đất, lập tức tỏa ra một mùi thơm kì dị.

Trịnh Hạo Thiên co rúm lại hai lỗ mũi, đôi mắt bỗng nhiên chăm chú nói "Mùi hương này....hóa ra là ngươi."

Lý Mậu Lâm dụ địch xông đến, một kích đắc thủ, đúng thật là sảng khoái, vô thức hỏi "Ngươi nói cái gì?"

"Dược vật của ngươi" Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên chớp động một tia âm trầm ở đấu thú trường, hắc hùng tập kích Cừu công tử, và lúc ở trong sơn cốc chúng ta bị lọt vào vòng vây của bầy lang sói. Hóa ra..." Hắn dừng lại một chút rồi phẫn nộ quát "Hóa ra tất thảy đều do ngươi đứng sau điều khiển."

Người dưới dài không biết là hắn đang nói cái gì, nhưng những kẻ ngồi trên đài cao nghe vậy đều kinh tâm động phách.

Thân thể Lý Mậu Lâm khẽ run lên nói "Ngươi ăn nói hàm hồ, nói vớ vấn."

Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng cười. Trong chiếc bình ngọc ở trên người ngươi có một loại hương liệu rất đặc biệt. Loại hương liệu này cực kì hiếm thấy, có khả năng hấp dẫn dà thú. Nếu ta đoán không lầm, nếu như không nhờ loại hương này, Đặng Thú cũng không có cách nào thu hút nhiều lang sói đến vậy."

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh lùng không dứt, hắn đang từng chút một chạm đến phòng tuyến tâm lí của Lý Mậu Lâm.

Ở cả Đấu thú trưởng và sơn cốc đều ngửi thấy mùi vị đặc trưng này, cả Biền Tây thành này ngoài ngươi ra cũng không có kẻ thứ hai.

"Vớ vẩn..." Lý Mậu Lâm điên cuồng hét to lên. Bằng khẳng định chắc chắn của Trịnh Hạo Thiên, hắn muốn giải thích thế nào cũng là bất lực.

"Chậm đã."

Đột nhiên một giọng nói êm tai nhu hòa từ trong đám người vang lên.

Một thiếu nữ tuyệt đẹp không biết từ lúc nào đã ở dưới lôi đài, đôi mắt của nàng sâu thẳm như đại dương, chớp động lên quang mang sáng ngời.

Vừa nhìn thấy người thiếu nữ này, Lý Mậu Lâm ngẩn người ngơ ngác, chỉ còn biết giữ thật chặt chuôi kiếm không dám buông lỏng.

Người đến chính là Cừu Hinh Dư. Nàng yên lặng nhìn Lý Mậu Lâm, ánh mất thập phần quái dị.

Mà chỉ có trên lôi đài, Trịnh Hạo Thiên và Lý Mậu Lâm đứng cách nàng không xa mới nhìn rõ ánh mắt này. Lý Mậu Lâm còn tự cho rằng trong ánh mắt này ẩn chứa tư vị rất mãnh liệt.

Đây là sự chất vấn, không cần phải nói ra. Cừu Hinh Dư sử dụng ánh mắt của mình cũng đã đủ đề biêu đạt tâm ý của nàng ta.

Nội tâm của Lý Mậu Lâm đột nhiên kích động, hơn nửa còn chấn động đến cực điếm không thể nào tưởng tượng nổi.

Hắn cũng không hiểu, tại sao mình lại có thể đọc được hàm ý trong đôi mắt Cừu Hinh Dư, cũng không hiểu nổi giữa bọn họ trong một khoảnh khắc lại có thể có một chút tâm ý tương thông.

Lúc này, nhìn thấy đôi mắt kia, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm.

Hắn cần phải giải thích rõ ràng, tuyệt đối không thể đề nàng ta hiếu lầm chỉnh hắn đã hạ thủ với người nhà nàng.

"Cừu cô nương, cô đừng nghe hắn ta nói linh tinh..." Lý Mậu Lâm luống cuống nói.

Ánh mắt Cừu Hinh Dư càng lúc càng nghiêm nghị hơn, nàng chậm rãi nói "Tôi chỉ muốn biết, những lời hắn nói có thật không ?"

Lý Mậu Lâm líu cả lưỡi lại. Hắn muốn phủ nhận sạch sẽ, nhưng không hiểu sao khi chạm vào ánh mắt của Cừu Hinh Dư, không lời nào có thể nói ra được.

"Hóa ra là ngươi..." Ngữ điệu trong lời nói Cừu Hinh Dư biến đối, mang theo chút ai oán: "Tại sao ngươi làm như thế, Xá đệ đến tột cũng có thù oán gì với ngươi?"

Lý Mậu Lâm bần thần cả người, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân bị oan uổng, vô cùng phẫn nộ.

Vẻ mặt hắn phút chốc trở nên thật khủng bố dữ tợn, hắn hét lớn :"Ta thật không muốn hại lệnh đệ. Tại Đấu thú trường, ta chỉ muốn dọa hắn một phen rồi xuất thủ cứu người, sẽ khiến hắn mang ơn ta. Như vậy nhờ hắn mà ta có thể gần nàng hơn."

Lý Mậu Lâm nuốt nước miếng một cái, hắn chợt cảm thấy những lời nói này nếu không nói ra thật khó chịu vô cùng...

"Ta phái Đặng Thú vào núi, không phải vì muốn hại lệnh đệ, mà là muốn giết hắn." Ngón tay hắn ngay lập tức chỉ về phía Trịnh Hạo Thiên, bằng một giọng lạnh lùng hắn nói "Hắn lại dám cướp việc cứu người của ta, hơn nữa còn thân thiết với nàng. Kẻ này đáng chết, chết không đáng tiếc."

Trên dưới lôi đài, trong nháy mắt yên lặng như tờ rồi lại lập tức ồn ào.

Đặc biệt những người trên đài cao đều rất âm trầm, không biết là đang nghỉ gì.

Những người này có quyền thế cực lớn trong Biền Tây thành đối với mọi biến cố hai năm nay của Cừu phủ đều rất rõ. Tuy bọn họ cũng đã có sự nghỉ ngờ, nhưng không ngờ rằng Lý Mậu Lâm lại thản nhiên thừa nhận như vậy.

Quả thật đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ, trong đầu bọn họ chỉ có một ý nghỉ. Lý Mậu Lâm kẻ này phải chăng đang phát điên?

Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch lên. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt kì dị của Cừu Hinh Dư, trong lòng liền hiểu ngay nguyên cớ trong đó.

Cực Âm Nội Mị thuật.

Thần công tuyệt kì này được truyền thừa bởi vị tiền bối không biết danh tính, hóa ra lại quỷ thần khó lường đến vậy.

Uy lực này không phải đề công kích, mà chính là ảnh hưởng đến nhân tâm.

Cừu Hinh Dư đứng ở đây, ngón tay cũng không hề cử động. Nhưng thật sự nàng ta đang dần dần ảnh hưởng đến Lý Mậu Lâm.

Lý Mậu Lâm bị kích động không cách nào tự kiềm chế nổi đã đem hết những điều cất giấu trong tâm tư thổ lộ bằng hết.

"Thì ra là vậy."

Một giọng nói uy nghiêm như sấm sét từ trên trời giáng xuống. Đấy chính là giọng nói của chủ nhân Cừu phủ Cừu Đường Cổ, hắn không chút nào câu nệ, dồn hết những phẫn nộ của mình vào lời nói.

"Lý Ngả Kỳ, đây là đứa con ngoan ngươi dạy dỗ đấy hả. Hắc hắc, hai lần làm tiểu nhi gặp nạn, lại là cái nguyên nhân này."

Lý Mậu Lâm rùng mình. Cuồng nhiệt trong mắt hắn rốt cục cũng biến mất.

Đến bây giờ, hắn mới nhớ lại những lời nói đã nói ra, ngay lập tức cũng hiểu rõ hậu quả sẽ mang tới do những lời này.

Sắc mặt của hắn chỉ còn một phiến trắng bệch. Có lẽ đến chết hắn cũng không hiểu nổi, chính mình tại sao lại không hề giữ lại những lời nói .

Tiếng thở dài mang chút âm nhu từ xa vang tới.

"Cừu huynh, lần này đúng là tiểu nhi sai rồi. Sự việc đã đến nước này, Lý mỗ có một đề nghị, kính xin Cừu huynh suy nghĩ.."