Trong lúc mọi người còn đang kinh hô, thân thể thiếu niên giống như đằng vân giá vũ, bị ném về phía sau thẳng hướng thiếu niên cầm gậy vẫn đang líu lưỡi nhìn thấy hết thảy nãy giờ.
Tuổi của hắn thuộc hàng nhỏ nhất thôn, đây là lần đầu tiên chứng kiến tràng cảnh mưa sa gió giật. Người trong thôn đã tính an bài mọi người cùng ở sau cùng. Nhưng chính vì thế, vận đen tìm đến, lần đầu tiên trong đời hắn gặp đại đả kích.Hai tiếng kêu thảm thiết từ miệng hai thiếu niên phát ra, thiếu niên này cũng giống như thiếu niên lúc trước bị đánh bay ra ngoài.Chẳng qua ở phía sau hắn cũng không có kẻ nào đỡ nên hắn ngã chổng vó lên trời, cả người đập lên mặt đất trúng ngay chỗ sắc nhọn nhô ra.Cảm giác đau đớn đến trời đất quay cuồng truyền khắp thân thể thiếu niên, sau lưng hắn xuất hiện một loạt vết thương lớn nhỏ, máu tươi chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ y phục hắn, đồng thời va đập quá mạnh khiên hắn lập tức hôn mê.Chẳng qua lúc này cũng không có người nào chú ý đến thiếu niên này.Tất cả mọi người đang cùng hắc hùng tiến hành liều chết, cho dù là phụ nữ và trẻ em cũng không ngoại lệ.Một đạo lôi điện cự đại ùng ùng nổ vang, trên bầu trời xuất hiện một quang mang bạch sắc khổng lồ, cả vùng được chiếu sáng như ban ngày.Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, cả núi rừng lại chìm vào trong bóng tối.Nhưng lúc này, bên cạnh thiếu niên đang hôn mê kia nứt ra một cái khe cũng không quá lớn, một đoàn u quang dị sắc từ đó bay ra ngoài.Cũng không biết đoàn u quang này mang đến may mắn hay xui xẻo, nó vừa thoát ra khỏi cái khe đã bị máu tươi trên mặt đất bắn lên.Thời gian phảng phất như ngừng lại.Đoàn u quang chợt lóe lên mấy cái, sau đó bay đến bên người thiếu niên đang hôn mê, men theo máu tươi đi tới miệng vết thương rồi dung nhập vào trong đó.Chỉ trong chốc lát, vết thương sau lưng thiếu niên ngừng chảy máu, hơn nữa hơi thở của hắn cũng dần trở nên bình ổn.Đối với gã thiếu niên mà nói hiện tại cả thế giới hoàn toàn chìm trong bóng tối.Mộng!Trịnh Hạo Thiên đã mơ thấy nhiều thứ, trong giấc mộng quái dị này, dường như hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đối với một thiếu niên mới gần mười tuổi như hắn mà nói, những thứ này có lẽ còn có khoảng cách quá xa xôi, căn bản không thể nào làm hắn có thu hoạch.Hắn từ từ mở mắt ra, tầm mắt mông lung cũng dần trở nên rõ ràng hơn.Hắn thấy được, đây là ngôi nhà quen thuộc của hắn. Mà hắn vẫn đang nằm trên giường, lưng ở trên, hắn đang nằm với tư thế úp sấp kỳ quái.Hắn hơi nhúc nhích một chút, lập tức từ sau lưng truyền đến cơn đau mãnh liệt, hắn không tự chủ được kêu thảm một tiếng.Ngay sau đó từ ngoài cửa có người vén rèm đi vào, một trung niên nam tử bước nhanh đến cạnh giường, quần áo mộc mạc, hai hàng lông mày dài như kiếm, giống như hai linh vũ của chim nhạn, tóc mai tung bay. Từ trên người hắn thấy được khí chất văn nhân hiếm có ở một thợ săn của thôn sơn.Tuy nhiên lúc này trên mặt hắn đầy vẻ ân cần."Hạo Thiên, không nên cử động"Hắn đặt tay lên bả vai thiếu niên nói: "Người còn có thương tích sau lưng, cần điều dưỡng mấy ngày, tốt nhất mấy ngày này không nên cử động".Con ngươi Trịnh Hạo Thiên chuyển động, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê."Cha, hắc hùng thế nào rồi?"Trung niên nam tử chính là phụ thân của thiếu niên tên là Trịnh Thành Liêm, mặc dù ông ta không phải là trưởng thôn, cũng không phải là thợ săn cường đại nhất nhưng địa vị trong thôn cũng không nhỏ, gần với địa vị của trưởng thôn.Lúc này hắn khẽ cười nói: "Ngươi yên tâm, hắc hùng đều bị giết sạch, một con cũng không chạy thoát"Trịnh Hạo Thiên chớp mắt cẩn thận hỏi: "Trong thôn có người bị thương không?"Trịnh Thành Liêm vung tay nói: "Đại đa số mọi người đều bị thương, cũng may không có ai tử vong". Ánh mắt hắn khẽ híp lại, cười nói: "Thương thế của ngươi là nghiêm trọng nhất, hôn mê suốt một ngày một đêm, để cho ta lo lắng gần chết"Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, khi Hạo Thiên còn chưa tỉnh hắn lo lắng muốn chết, nhưng bây giờ nhi tử hắn đã tỉnh hơn thế nữa tinh thần cũng tốt, tự nhiên là cảm thấy yên tâm.Trịnh Hạo Thiên mở miệng định nói chuyện đã nghe âm thanh "ọc ọc" từ bụng phát ra.Trịnh Thành Liêm cười ha ha nói: "Ngươi bất tỉnh một ngày một đêm, khẳng định đói bụng rồi, thím Dư đã nấu cho ngươi ít cháo loãng, đang hâm ở lò sưởi gần đầu giường ta bưng tới cho ngươi" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: Trịnh Hạo Thiên liên tục nháy mắt, mặc dù vết thương trên lưng rất đau, nhưng trời đất bao la, cũng không sánh được với đói bụng.Rất nhanh Trịnh Thành Liêm bưng một bát cháo loãng đến. Ở trên bát cháo có váng dầu màu vàng nhạt tỏa ra mùi thơm mê người.Dưới sự giúp đỡ của cha thiếu niên liên tiếp ăn hai bát, tuy nhiên cha hắn cũng không cho hắn ăn bát thứ ba.Liếm liếm khóe miệng, Hạo Thiên nói: "Cha, cháo thịt này ngon thật"Trịnh Thành Liêm đang dùng khăn lau miệng cho hắn nói: "Lần này trong thôn tổn thất không nhỏ, ngay cả phòng ốc cũng bị hắc hùng làm sụp. Nhưng thu hoạch cũng rất lớn, ba nươi hai con hắc hùng là một khoản tái phú lớn, cũng bằng thu nhập một năm của thôn. Cháo thịt này là lấy từ thịt hắc hùng, ngươi đang đói bụng dĩ nhiên thấy ngon rồi"Hạo Thiên gật đầu, hắn cố gắng tránh những động tới vết thương sau lưng."Hạo Thiên tỉnh chưa?" Ngoài cửa truyền đến âm thanh.Trịnh Thành Liêm vỗ vai nhi tử nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài nói chuyện với trưởng thôn"Trịnh Hạo Thiên đáp một tiếng, đưa mắt nhìn phụ thân rời phòng, khuôn mặt nhỏ bé của hắn từ từ trở nên cổ quái.Hắn có phát hiện ngoài ý muốn, kể từ khi ăn cháo thịt, trong bụng trở nên nóng hừng hực. Cảm giác này không giống như là no bụng. Bởi vì ... cảm giác đó không chỉ dừng lại ở bụng mà bắt đầu lan tràn khắp toàn thân, làm cho hắn cảm thấy ấm áp dễ chịu, rất thoải mái.Rất nhanh, cảm giác đó đã biến mất, tuy nhiên hắn cảm thấy dường như đã khôi phục một ít khí lực.Trịnh Hạo Thiên chớp mắt, hắn hết sức hoài nghi, có phải ảo giác hay không.Hắn lại ngáp vài cái, chậm rãi nhắm mắt lại, bởi vì mất máu quá nhiều cho nên thân thể hắn trở nên suy yếu, sau khi được bổ sung dinh dưỡng lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.Ở ngoài nhà, Trịnh Thành Liêm đón Kiến Thăng vào.Dư Kiến Thăng đi thẳng vào vấn đề: "Thành Liêm, ta đã nghe ngóng, phạm vi động đất lần này rất rộng, ngoài mười dặm cũng bị liên lụy. Cơ hồ các thôn trong núi đều bị mãnh thú tập kích, rất nhiều thôn bị tổn thất thảm trọng, nơi thảm trọng nhất một người sống cũng không còn."Trịnh Thành Liêm hít một hơi khí lạnh, hắn chậm rãi nói: "Hùng Lang Sơn mấy trăm năm không có động đất, lần này chúng ta gặp nạn, coi như là vận khí không tốt"Dư Kiến Thăng khẽ gật đầu nói: "Đứa nhỏ Hạo Thiên thế nào rồi?""Hắn không có gì đáng ngại, chỉ bị mất máu quá nhiều. Bất quá còn trẻ khí huyết mạnh mẽ, chỉ cần tích cực bồi bổ, chậm lắm thì mấy tháng là có thể khôi phục" Trịnh Thành Liêm không chút do dự nói.Dư Kiến Thăng lộ nụ cười, trấn an: "Hạo Thiên bị Uy Hoa nhà ta đụng vào làm bị thương, may mà cát nhân thiên tướng, nếu không ta về nhà quất chết con thỏ nhát chết kia"Trịnh Thành Liêm xua tay lia lại nói: "Trưởng thôn nói đùa, Uy Hoa lâm nguy không sợ hãi, dũng đấu ác hùng, nếu như hắn không kịp thời xuất thủ, làm hắc hùng bị thương ở sống mũi khiến nó hoa mắt như vậy khi cũng ta đến nơi nhất định trong thôn đã xuất hiện thương vong"Dư Kiến Thăng hồi tưởng lại tình huống lúc đó trong lòng vẫn còn sợ hãi.Khi bọn hắn giải quyết đám hắc hùng, nó đang bị thương, mắt không nhìn thấy phải mò mẫm tại chỗ. Nó là con cường đại, giảo hoạt nhất trong số đám hắc hùng, nếu không phải nó bị thương sợ rằng toàn bộ phụ nữ và trẻ em đều khó bảo toàn.Thở dài một tiếng, Dư Kiến Thăng nói tâm tư trong đáy lòng: "Thành Liêm, lần này thôn chúng ta có thể bảo toàn, không ai thiệt mạng hơn phân nửa là công lao của ngươi". Hắn dừng lại một chút, vẫn còn thấy sợ hãi nói tiếp: "Tổng cộng có mười chín con hắc hùng trước sau rơi vào bẫy, thật sự lọt vào trong thôn không quá mười ba con, nếu như không có bẫy tất cả hắc hùng đều lọt vào trong thôn, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp tai họa ngập đầu"Trịnh Thành Liêm vội vàng khiêm nhường mấy câu, tùy ý nói: "Ban đầu lúc ta thiết kế bẫy, người trong thôn đều ngại phiền toái, cũng nhờ trưởng thông đồng ý mới xây dựng nên, công lao của ngươi không nhỏ"Dư Kiến Thăng cười to nói: "Hiện tại đã thấy được chỗ tốt, sau này cũng không có người nào phản đối nữa"Mặc dù Trịnh Thành Liêm thiết kế tương đối kiên cố nhưng lại ngay lối vào làm cho người trong thôn gặp nhiều phiền toái. Bình thường cũng có nhiều người phản đối, nhưng từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có người nào dám chỉ trích nữa.Dư Kiến Thăng cầm cái bao da nói: "Mật gấu và tay gấu, ta sẽ cầm vào trong thành bán, đây là thịt gấu thượng hạng, ngươi nấu cháo cho hài tử ăn, hắn mất máu quá nhiều, phải bồi bổ thật tốt"Trên mặt Trịnh Thành Liêm nở nụ cười thỏa mãn, hắn chỉ có một nhi tử bảo bối, đối với thương thế của tiểu tử đương nhiên là quan tâm nhất.