Xoay người, hai chiếc cánh sau lưng đột nhiên rung lên, cả người Trịnh Hạo Thiên đã lao đi như bay về phương xa.
Sau khi nhìn thấy thực lực chân chính của thiếu nữ này, Trịnh Hạo Thiên không nói thèm một lời nào. lập tức xoay người bỏ chạy.Tuy hắn có lòng tin cường đại vào thực lực bản thân, đặc biệt là sau khi tu luyện thành công vô Tận Kiếm Hải. cho dù là đối mặt với đối thủ cùng giai, thậm chí là đối thủ cao hơn một giai, hắn vẫn cón niềm tin tắt thắng.Nhưng nếu đối thủ của hắn là một vị cường giả thập giai, Trịnh Hạo Thiên lại chẳng còn chút lòng tin chiến thắng nào nữa.Thập giai... đây chính là đẳng giai cực hạn mà một tu luyện giả bình thường có thể đạt tới. Nếu tiến thêm một bước nữa. đó chính là cường giả linh thể tiếu ngạo thiên hạ rồi.Khi tu luyện giả đạt tới thập giai, thực lực của bọn họ sẽ tăng vọt một khoảng lớn. Đây sự tích tụ và nhảy vọt của bọn họ trước khi tẩn chức linh thể. Ớ đẳng giai này. tuyệt đối khó có ai địch nổi.Hơn nữa, phàm là người có thể tẩn chức thập giai, không ai không là loại nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Mỗi một người bọn họ đều là đỉnh cấp cường giả trong đại môn phái, tuyệt đối không có chuyện vàng thau lẫn lộn.Chỉ cần nghĩ tới Vãn Nhân Băng oánh. ngẫm lại Hồ Bá Thiên, trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại có một cảm giác lạnh lẽo.Cặp cánh giang rộng, lưu quang khắp nơi, chân khí cường đại vào giờ khắc này được tung ra toàn bộ, khiến cho tốc độ của hẳn trong nháy mất đã tăng lên tới cực hạn.Trịnh Hạo Thiên vừa mới vọt ra ngoài được trăm trượng, vô Tận Kiếm Hải đang bay loạn, bao vảy An An đột nhiên ầm ầm tiêu tán. chúng nhanh chóng hóa thành tùng điểm tùng điểm quang mang, vượt qua khoảng không giữa Trịnh Hạo Thiên và An An. trong giãy lát đã chui sạch vào trong người hắn.Trăm trượng, đã là khoảng cách cực hạn mà Trịnh Hạo Thiên có thể khống chế hoàn mỹ vô tận Kiếm Hải.Mà với tu vi thập giai của An An. một khi kiếm quang không thể hợp thành kiếm hải đại trận, thì lập tức sẽ bị đánh tan hoàn toàn.Cho nên. khi Trịnh Hạo Thiên vừa mới bỏ chạy được trăm trượng, hắn lập tức thu hồi kiếm trận, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất điên cuồng bỏ chạy.Tuy hắn không dám chần chính đối chiêu với cường giả thập giai, nhưng vẫn có chút tự tin nhất định với yêu hóa biến thân Thiên Bằng của mình.Thiên Bằng. được xưng tụng là yêu thú phi cẩm có tốc độ phi hành nhanh nhất trên thế gian. Ngay cả ở trong yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh cũng có nổi danh hanh hách.Chỉ cần kích phát tốc độ Thiên Bằng tới cực hạn. muốn thoát thân hẳn không thành vấn đề.Tuy từ nay về sau. chuyện hắn linh võ song tu e rằng sẽ bại lộ. nhưng so với việc mất mạng, hắn cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy.Nhưng mà. chỉ một lát sau. trong con ngươi Thiên Bằng của Trịnh Hạo Thiên lại toát lên một vẻ kinh hãi gần chết.Ờ phía sau hắn. cũng lóe lên một đạo quang hoa khổng lồ.Vị nữ tử thập giai tên An An không hề buông tha. mà dùng một loại bí pháp cường hãn nào đó tiếp tục truy đuổi.Mà càng khiến hắn thấy hoảng sợ chính là, tốc độ của nàng cực nhanh, không ngờ đã đạt tới mức không tường tuợng nổi. chẳng thua kém tốc độ Thiên Bằng của hẳn chút nào.Hai cánh Trịnh Hạo Thiên cấp tốc vũ động, mỗi một lần vồ xuống đều vọt đi một khoảng cách cực xa. Mà chân khí trong cơ thể hắn cũng không ngừng lưu chuyển, tuôn vào đôi cánh sau lưng.Lúc này, trên thân thể yêu hóa biến thân của hắn đã xuất hiện dày đặc những đường hoa văn thẳnbí.Đây chính là những đường hoa văn mà Thiên Bằng trời sinh đã có. Trong tình huống bình thường, chúng sẽ ẩn dấu dưới lớp da. chỉ khi chúng phát huy lực lượng tới mức cực hạn. những đường hoa văn này mới có thể hiện ra.Trong khoảnh khắc khi những đường hoa văn này xuất hiện trên người, tốc độ Thiên Bằng lập tức đột tăng lên một khoảng lớn. phảng phất như lưu tinh cản nguyệt, bay vụt vào sâu trong biển rộng.Đây mới là tốc độ cực hạn của Thiên Bằng.Khi Trịnh Hạo Thiên mới tứ giai, hẳn chỉ đựa vào tốc độ này đã có thể sánh ngang với Độn Thiên châu. Mà lúc này, chân khí của hắn đã lê tới thất giai đỉnh phong, một khi điên cuồng kích phát chân khí. tốc độ lại càng nhanh, quả thực là khó mà tướng tượng được.Chẳng bao lâu sau. hắn đã chạy được hơn mười đặm.Chỉ là lúc này. hắn lại đang ở giữa đại hải mênh mông bát ngát, phóng mất chẳng nhìn thấy điểm cuối, cho nên rất khó tìm được thứ gì để tham chiếu. Nguồn: https://Thở phào nhẹ nhôm một hơi. Tuy đã tạm thời thoát khỏi vì tu luyện giả thập giai đỉnh phong kia. nhưng tâm tinh Trịnh Hạo Thiên vẫn chẳng thể nhẹ nhôm hơn chút nào.Nữ sát thủ An An hắn gặp phải lần này. không ngờ lại là một vị tu luyện giả thập giai đỉnh phong. Mà càng thêm quỷ dị chinh là. ngay từ đầu nàng còn giả bộ thành một nữ tử chói gà không chặt để tiếp cận hắn.Nếu hắn thật sự vì lòng thương hại mà tới gần nàng, thì lúc này. cho dù hắn có tới chín cái mạng, phòng chùng cũng mảt sạch rói.Đây mới là điểm khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.Một thập giai cường giả, vì lấy mạng hẳn mà không tiếc giả trang. Nếu như là trước kia. hắn tuyệt đối sẽ không tin. Thật không biết nàng có thảm thì đại hận gì với minh, mà có thể khiến nàng bắt chắp thân phận, làm chuyện như vậy.Chỉ là, mặc cho Trịnh Hạo Thiên có nghĩ rách da đầu. cũng không thể đoán ra lai lịch của nàng."Mộng Yểm. khi nào viên bát có thể dùng được." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi.Hiện giờ trong tay hẳn kỳ thật có hai đại sát khí.Vô luận là hắc ám thần binh viên bát hay là Thương Long thiền trượng, đều đang ở trong thời khắc quan trọng.Chỉ cần bất cứ thứ nào trong bọn chúng có thể thuận lợi tấn chức ngụy pháp khí. thì cho dù có phải đối mặt với cường giả thập giai. Trịnh Hạo Thiên cũng có sức đánh một trận, chứ không đến mức thảm hại như thế này. ngay cả giao chiến cũng không dám. đã xoay người lập tức bỏ chạy.''Một tháng. ít nhất cũng cẩn một tháng bồi dưỡng nữa."Câu trả lời của Mộng Yểm đã đá bay chút lòng may mắn của Trịnh Hạo Thiên. Hắn đành phải hoàn toàn vứt bỏ ý định quay lại trả thủ ra khỏi đầu.Nhưng đúng lúc này, trong lòng hắn đột nhiên có cảm ứng.Quay đầu nhìn lại phía sau. Trịnh Hạo Thiên bất giác hít một hơi lạnh.Ờ phía cuối đường chân trời, một đạo quang mang đang phóng về đây với tốc độ cực nhanh. Trịnh Hạo Thiên cũng chẳng xa lạ gì đạo quang mang này. Khi An An lần đầu tiên xuất thủ, phá tan năm trăm vạn kiếm quang phong tòa, đánh trúng thân thể hắn. thiếu chút nữa là đánh gục hắn đương trướng, cũng thi triển ra quang mang như vậy.Không hỏi cũng biết, nhất định là An An đang sử dụng loại lực lượng chí cường nào đó. Chonên mới có thể khiến tốc độ đột tăng tới mức kinh nhân thế này.Trịnh Hạo Thiên tức giận mắng một câu, hai cánh giang rộng, lập tức phóng vụt vào sầu trongbiển rộng.Đại hải, rộng lớn bao la hơn đại lục nhiều, mà sinh vật sinh sống trong đại hải lại càng nhiều không đếm xuể. cho dù là cường giả linh thể của nhân tộc cũng không muốn dễ dàng tiến xàm nhập đại hải. Mà Trịnh Hạo Thiên hiện giờ chính là đang đặt cược. An An cũng không muốn... chỉ là, một lát sau. hắn đã biết, minh thua canh bạc này rồi.Vô luận hắn có chạy trốn thế nào. đạo quang mang phía sau vẫn đuổi riết không ngừng. An An kia giống như kẻ thù không đội trời chung với hẳn. không giết chết đối phương tuyệt không đừng tay.''Con mụ điên, ta với không thù không oán, ngươi làm gì phải nổi điên lên như thế." Trịnh Hạo Thiên vừa dốc sức phi hành, vừa ngưng tụ thanh âm thành một tia. truyền thẳng về phía sau: "Không bàng ta và ngươi đừng tay. Đường ai nấy đi. thế nào?"Miệng hắn tuy hồ ngôn loạn ngữ, nhưng trong lòng đã quyết định, một khi thoát thân xong, nhất định phải hồi bẩm môn phái, tra rõ lai lịch con điên này, sau đó xin vân thái trượng trưởng lão xuất thủ, đánh chết cho rảnh nợ.Một con điên như vậy. nếu cứ đề ả rình mò bên cạnh, chỉ sợ bất cứ ai cũng không thể kẽ cao gối ngú ngon được."Được, ngươi dừng lại, chúng ta nói chuyện, sau đó ai đi đường nấy." Thanh âm lãnh liệt của An An cũng truyền tới.Trịnh Hạo Thiên cao giọng nói: ''Được, ngươi dừng lại trước đi. chúng ta bàn lại."Đôi cánh sau lừng càng lúc càng điên cuồng vũ động. Nếu con điên kia thật sự dừng lại, hắn cam đoan ả sẽ bị rớt lại một khoảng lớn.Nhưng chỉ đáng tiếc, con mụ phía sau lại vẫn tinh bơ như thường. Đạo lưu tinh có thể so với tốc độ cực hạn của Thiên Bằng vẫn đuổi riết không ngừng, không có một chút đấu hiệu muốn chậm lại.Trong con người Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia hung lệ. trên trán nổi lên một đường vân kỳ dị.Tuy lúc này hắn là biến thân Thiên Bằng, nhưng tuyệt kỹ Tam Mục thần quang vẫn có thể thi triển. Chỉ là hơi do dự một lát. hắn vẫn bỏ qua ý định này.Tu vi thập giai của đối phương chảng khác nào một tòa núi lớn đang treo lơ lửng trên đầu hắn.Nếu chưa tới lúc cùng đường hoặc trước khi nắm chắc tuyệt đối, hắn không muốn tất cả con bài tầy của mình đều lộ hết.Sau nửa canh giờ. chân khí lưu chuyển trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên đã gần như khò kiệt.Tốc độ cực hạn của biến thân Thiên Bàng mặc dù cực nhanh, nhưng cũng có một điểm yếu. đó chính là tiêu hao chân khí quá nhiều.Hẩn chỉ cười nhạt, cổ tay vừa lật đã lấy ra một tắm sinh Mệnh phù thất giai siêu phẩm.Nhẹ nhàng vỗ lên người. Một vẳng quang mang nhũ bạch sắc bảng mất thường cũng có thể nhìn thấy lập tức xuất hiện, đập đớn không ngừng quanh người hắn. Tiếp đó vầng quang mang này trong nháy mắt đã chui vào thân thể. thuận theo kinh mạch, chảy vào đan điền.Lập tức, chân khí gần như cạn kiệt lại một lần nữa trở nên sung mãn.Trịnh Hạo Thiên cẩt tiếng cười to, nói: "Con mụ điên, ngươi muốn đuổi ta à? vậy thử xem ai kiên nhẫn hơn."Ớ trên người hắn ít nhất cũng có mấy ngàn tắm thất, bát giai, thậm chí là cửu giai sinh Mệnhphù.Vì lẳn thi luyện này. hắn đã chuẩn bị cực kỳ đẩy đủ. Mà loại phù triện có thể cứu mạng trong thời khắc mẩu chốt như sinh Mệnh phù. thì cho dù có chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng chẳng thừa."Được...."Thanh âm lạnh lẽo như băng, không có bất cứ đao động cảm xúc nào của An An đột nhiên từ phía sau truyền tới. Tựa như nàng đã quyết làm điều gì. thì ngay cả chín trâu cũng không kéo lại được.Trịnh Hạo Thiên trợn trừng mắt rồi đồn toàn bộ tâm thần để phi hành.Sau khi hắn hóa thân thành Thiên Bằng. đây là lần đầu tiên hắn phi hành trên lãnh thổ hải vực không kiêng nể chút nào.Ờ nơi này. hắn không cần phải cẩn thận đè đặt, mà có thể tận hết khả năng, bức toàn bộ tiềm lực bản thân ra ngoài, khiến cho hắn có thể bay cao hơn, nhanh hơn.... Khi hắn bỏ mặc mọi thứ bên ngoài, toàn tâm toàn lực vào phi hành, không ngờ càng lúc hắn lại càng thấy thích cảm giác này.Nghe những cơn gió gào thét bên tai, cảm thụ áp lực đập vào mặt khi phá không lao đi. tâm tình của hắn dằn đần trở nên phóng khoáng, tụ nhiên.Lúc này, hắn đột nhiên có một cảm giác kỳ dị. Đó chính là hắn muốn tiếp tục bay, cứ như vậy bay vĩnh vilnkhôngbao giờ ngừng lại."Hú...."Bỗng nhiên hắn ngửa đầu, cẩt lên một tiếng chim khiếu vang vọng thiên địa.Mà gần như cùng lúc đó, một cổ lực lượng thần kỳ từ trong đan điền của hắn châm rãi tràn ra....