Chiến Thiên

Chương 497: Thí luyện chỉ động




"Ầm " Ngay khi Trịnh Hạo Thiên đi vào động khẩu kia, một tiếng sấm ù tai nổ vang trong

đầu hắn. sau đó hắn thấy được vô số sinh vật cỗ quái, thậm chí khoáng thạch tràn quý cũng bay vụt qua rất nhanh. Mà thân thể hắn căn bản là không thể khống chế không ngùng hung hăng va chạm với mấy vật này.

May là hắn đang hóa thân thành viên Hùng, bên ngoài bao trùm một thân giáp khải cường đại. mà Mộng Yềm càng không tiếc tiêu hao hắc ám thần binh viên Bát để thủ hộ cho hắn. vì thế tuy hắn choáng đầu hoa mất nhưng trên thân thể thực tế không bị thương tổn gì,

Bỗng nhiên ánh mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe. hắn đã thấy được một thân ảnh quen thuộc thổiqua.

Đây là An An. tỉnh trạng vị sát thủ đáng sợ lúc này thê thảm hơn hắn nhiều.

Mắt nàng đóng chặt, mùi miệng đều chảy ra vết máu nhàn nhạt, rõ ràng là đang bất tinh. Mà trên thân thể nàng còn nửa khải giáp, nửa cái khải giáp này tuy rằng lóe sáng một tẩng quang mang thủ hộ nhưng quang mang này tương đối ảm đạm. đường như lúc nào cùng có thể vỡ vụn.

Trong hoàn cảnh này, một nửa khải gáp vỡ vụn. hơn nữa nàng đã roi vào hôn mê. kết quả của nàng thể nào. không cần phải nghĩ cũng biết.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng hù lạnh, bà nương này muốn giết hắn. hôm nay gặp phải kết cục này cũng thực sự là báo ứng.

Chỉ là, trong lòng hẳn khẽ động, bàn tay to lập tức nắm lấy nàng.

Tuy rằng hắn rất muốn mặc kệ thậm chí còn muốn bỏ đá xuống giếng nhưng kiện thần binh đoản kiếm trong tay An An để lại cho hắn ấn tượng cực lớn.

Đây chính là bảo vật ngay cả thần niệm cùng một bộ phận linh thể của linh thể cường giả cũng có thể chém chết a. tuy rằng vật ấy chưa tấn chức pháp khí, nhưng mà bảo khí có uy năng bực này, nếu sau này nó tấn chức ngụy pháp khí. đồng thời bồi dưỡng thành pháp khí thì

Trịnh Hạo Thiên quả thực không thể tướng tượng nó có thể tạo thành tương tôn cỡ nào với linh thể cường giả.

Bảo vật như vậy, muốn nói không động tâm quả thực là tự gạt minh.

Dù cho Trịnh Hạo Thiên không biết hoàn cảnh hắn sắp phải đổi mặt hiểm ác cỡ nào. thế nhưng kì vọng về bảo vật tuyệt đối không giảm.

Hơn nữa. càng làm cho hẳn lưu ý chính là, hắn còn muốn biết An An sao lại ám sát hắn. kẻ chủ mưu phía sau là kẻ nào.

Chỉ cần suy nghĩ một chút, có thể khiến một vị thập giai cường giả bỏ qua mặt mũi. bất chẩp thủ đoạn giả mạo thiếu nữ yếu nhược để ám sát, cũng khiến đủ khiến hắn kinh hồn táng đảm. Nếu không thể tìm ra chủ mưu. cuộc sống sau này của hắn sẽ khó khăn vô cùng.

Hấn vươn tay ôm cả thân thể An An vào trong lòng.

An An tuyệt đối là một vị luyện yêu vũ giả, điểm này từ chiến giáp cùng chân khí đảng trào trên người nàng là có thể thấy được.

Thế nhưng khiến Trịnh Hạo Thiên hoài nghi chính là hắn không thấy An An biến thân, chuyện này khiến hẳn kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ còn có mật pháp làm cho người ta không cần yêu hóa biến thân cũng có thể phát huy thực lực của yêu thú?

Đối mới mật nghệ này, Trịnh Hạo Thiên cũng đồng dạng hơi động tâm.

Mà có Mộng Yểm giúp đỡ, hắn có thể tự tin lấy được bí pháp tu luyện từ An An.

An An lai lịch khó lường này, đối với hắn mà nói chính là bảo tàng di động, không thể lãng phí.

Hắc mang quanh thân nhè nhẹ khuếch tán bao bọc thân thể An An vào bên trong.

"Ầm " một khối đã lớn hung hăng đánh lên người Trịnh Hạo Thiên, thân thể hắn không cóchỗ mượn lực lập tức bị đánh bay.

Chỉ là cổ lực lượng này quả thực cường đại. ngay cả đầu vai hắn cùng bị chắn cho tè đại. hắcmang trên người rung động, hắn nổi giận gầm một tiếng hoa chân múa tay trong đống loạn thạch, nhưng thủy chung hẳn vẫn không sử dụng An An để che chắn loạn thạch đánh vào.

Cũng không phải hắn nhân từ. mà là hành vi vô thức.

Nhưng mà hắn cũng không chú ý tới. đang nép mình trong lòng hắn. được hắn bảo vệ hoàn toàn. An An mớ đôi mắt đẹp đáng yêu chứa đầy vẻ phức tạp nhìn hắn.

"Ầm ẩm:: " Một tảng đá lớn từ trên đỉnh đầu hung hăng đập xuống.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt đại biến, tuy rằng khối cực thạch này còn chưa tới nhưng hắn cảm nhận rõ ràng nó mang theo lực lượng lớn cỡ nào.

Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên khẽ quát một tiếng, cơ thể hắn bành trướng lên. mỗi khối cơ bắp đều nổi cuồn cuộn, tiềm lực của Cuồng Bạo Hùng Vương cùng Kim Cương Hoàng Tộc đều được phát huy ra cực hạn rồi.

Chỉ có trong tinh cảnh sống chết, tiềm năng của mọi người mới được triệt để phát ra.

Chinh lúc này Trịnh Hạo Thiên mới cảm nhận được hai chủng tộc yêu thú triệt để dung hợp trong thân thể hắn.

Hừ!

Theo một tiếng quát, quyển đầu của Trịnh Hạo Thiên giáng xuống.

Trong một trận gió lốc này. hắn tuy không khống chế được thân thể nhưng đem thực lực hoàn thân đánh ra vẫn là chuyện đề dàng.

Một quyển này tuyệt đối là lực lượng lớn nhất mà Trịnh Hạo Thiên phát ra từ trước tới nay.

Khi hẳn đánh ra một quyền này, tinh thần của hắn trong nháy mắt tập trung tới cực điểm, một quyền đường như thâng tấp này không ngờ giữa đường đỗi hướng.

Quyền đầu đường như cuồng bạo tuyệt luân không ngớ hiện ra một tia nhu mỉ. như nước chảy tràn ngập lực lượng sinh cơ.

Cương quá ắt giãy, Trịnh Hạo Thiên yêu hóa biến thân tuy rằng cường đại nhưng nếu so với phiến cực thạch không biết từ đâu mà đến này, còn kém khá xa.

Nếu hai bên lấy cứng chọi cứng, như vậy kết quả duy nhất của Trịnh Hạo Thiên là biến thành thịt băm.

Thế nhưng lúc này một quyển của Trịnh Hạo Thiên khi đánh lên cự thạch thân thể hắn đột nhiên chấn động không ngờ nưong theo phản chấn của cự thạch mà nhanh chóng chuyển hướng về phía dưới mà rơi.

Đây là tác đụng của một tia nhu kình, tới thời khắc quan trọng liền chuyển hướng tác động lực của cự thạch lúc này mới tạo cho hắn một con đường sống.

Tác dụng phản lực khiến Trịnh Hạo Thiên bị đánh văng ra. nhưng lại rơi xuống phía dưới cương phong, lúc này hắn đã rời khỏi phạm vi cương phong.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng vui mưng quá đỗi. hắn không ngờ minh có kết cục tốt đẹp thế này.

Mất thấy thân thể sẽ thoát lý khỏi cương phong bỏ buộc, phía sau hắn đột ngột truyền tới một cỗ lực lượng mạnh mẽ.

Một tảng đá lớn bay qua. tuy Trịnh Hạo Thiên đã tránh được bộ phận quan trọng nhưng cho dù một chút thân thể bị đánh trúng cũng là chuyện tương đối kinh khủng.

"Hự..." Một ngụm máu tươi trong nháy mắt tràn lên yết hầu. Trịnh Hạo thiên tuy rằng kiệt lực nhẫn nhịn nhưng một ngụm máu vẫn bị phun ra khiến thân thể An An đang bị hắn ôm trong lòng bị nhuộm thành màu máu.

Vui quá hóa buồn. Trịnh Hạo Thiên cắn răng một cái, phía dưới chân đang trống rống của hẳn xuất hiện Độn Thiên châu. -

Linh lực khởi động. Độn Thiên châu như tia chớp bay xuốngphía dưới.

Trịnh Hạo Thiên trong đầu một trận mơ hồ. vừa rồi thân thể không những bị chấn thương màtinh thần của hắn cũng bị trùng kích thật lớn.

Tại nơi thần bí này, vật phẩm nào cũng đều có lai lịch khó lường, không ngờ còn có tác đụng tồn thương tinh thần ý niệm của hắn.

Lúc này Trịnh Hạo Thiên một trận hoảng hốt. hắn mơ hồ thấy Độn Thiên châu đang bay trong một khoảng bình yên mới triệt đề thả lớng, hai mắt nhắm lại rơi vào hôn mê.

Nhưng mà cho dù hắn hôn mê trên người vẫn bao phủ một lớp ánh sáng đen nhàn nhạt không những không tiêu tán mà còn có vẻ nồng đậm lên.

Ngủ say sưa. Trịnh Hạo Thiên vô cùng hướng thụ cảm giác này.

Từ khi hắn tiến vào đại linh giới, vẫn đều là nổ lực tu luyện hoặc vượt qua bao khó khăn thừ thách.

Nếu không có như vậy. cho dù hắn thiên tư trác tuyệt cũng đừng mơ tưởng trong mấy năm thu được thành tựu ngày hôm nay.

Loại ngủ sâu như thế này đối với hắn quả thực là chuyện xa xôi.

Bỗng nhiên trên trán hắn cảm nhận được một mảnh lạnh lèo ướt át. loại cảm giác này đường như đánh thẳng vào nội tâm hắn. khiến hắn đang vô cùng hướng thụ thì giật minh tinh lại.

Chân khí cùng linh lực trong cơ thể đảng thời vận động, hắn mớ mạnh hai mắt.

"Yên tâm đi. ở đây tạm thời không có nguy hiểm." Giọng nói lạnh lùng vang lên bên người hẳn.

Trịnh Hạo Thiên giật minh, hắn không những không yên tâm mà còn cảnh giác hơn.

Đối với âm thanh này hắn không xa lạ.

Chính là của An An, vị thập giai cường giả kia không ngờ tinh trước hắn.

Lông mày hắn nhíu lại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác thường, thò tay lên đầu lấy được một cái khăn tay ướt.

Đây là một chiếc khăn tráng, mặt trẻn có một nét thêu tú lệ, giống như một con phượng hoàng, khăn tay hơi ẩm. bên trên còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Hấn tâm niệm vừa chuyển hỏi''"Đây là của ngươi?"

Trên mặt An An bỗng nhiên nổi lên một mảnh đỏ nhạt, nhưng mà ngay sau đó lập tức biến mắt.

Nàng ngoảnh đầu qua nói: "Ngươi lúc trước đã cứu ta một mạng, lúc này ta không giết ngươi."

Trịnh Hạo Thiên đang khẩn trương sắc mặt bổng chốc trở nên cổ quái.

Nói thật hắn cứu An An không phải hảo tâm mà là mưu đồ lấy thần công cùng mật nghệ trên người nàng.

Thế nhưng hiền nhiên vị nữ sát thủ này hiểm lẩm ý tứ hắn.

Hít sâu một hơi. Trịnh Hạo Thiên tự nhiên không dám làm sáng tò hiểu lầm này. hắn cười nhạt: "Đây là nơi...." vừa mớ miệng hắn vừa quay đầu nhìn bốn phía.

Sau khi hắn thấy trên đỉnh đầu là một mảnh không gian nhất thời hít một ngụm khí lạnh, câu còn chưa nói hết cũng nuốt trở lại.

Trên đầu bọn họ không phải trời cao mà là những luồng cương phong thổi không ngùng.

Khoảng không mà cương phong bao trùm không biết rộng bao nhiêu.

Mơ hồ. Trịnh Hạo Thiên thậm chí có thể thấy bên trong cơn gió nàybay toán loạn rất nhiều vậtthể.

Hẳn lập tức hiểu ra chính mình vừa rồi vừa bị rơi vào trong cương phong, chỉ là vận khí hắn tương đối tot. bị khối cự thạch kia đánh xuống dưới này.

Nếu không phải thế. chỉ sợ hắn cũng không thể kiên trì trong cái nơi kinh khủng đó được baolâu.