Chiến Thiên

Chương 538: Một côn




Công Dương Đông hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Ván này, Cao Ô phong nhận thua.''

Điểm cường đại nhất của yêu hóa biến thân thiên cầm chính là có thể bay lượn trên bầu trời, động tác linh hoạt xảo diệu, mà tất cả những thứ này đều nhờ vào đôi cánh sau lưng mà có.

Cánh Hứa Khí lúc này đã bị thương, chẳng khác nào một thân thực lực bị phế đi một nửa, hơn nữa thực lực của hắn không ngờ không thể phá vỡ lớp phòng ngự trên người Lâm Đình, cho dù có đấu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên Công Dương Đông mới phi thường sảng khoái nhận thua.

Chỉ là, khi hắn nói ra một câu này, trong lòng cũng cực kỳ cay đắng.

Lâm Đình chỉ là một tu luyện giả lục giai, hơn nữa thời gian tu luyện của hắn cũng không dài.

Nhưng mà, nhìn yêu hóa biến thân của người ta, nhìn trang bị của người ta, nhìn công pháp tu luyện của người ta....

Không chỉ một mình Công Dương Đông, mà tất cả mọi người đang quan chiến bên ngoài đều buồn bã không thôi.

Bất quá, dù sao Đại Linh giới cũng là nơi cường giả cường giả vi tôn. Mọi người chỉ trầm mặc trong chốc lát, rồi lập tức lấy lại tinh thần, bàn tán xôn xao. Bọn họ không hề phản cảm việc Lâm Đình mượn sức mạnh trang bị để đánh bại Hứa Khí, bởi vì trong mắt bọn họ, điều này là đương nhiên.

Có trang bị tốt còn muốn che che dấu dấu, thà bị thua cũng không sử dụng, đó mới gọi là ngu ngốc .

Thân hình Công Dương Đông nhoáng lên một cái, đã tiến lên lôi đài, nói: ''Lâm huynh đệ, để lão phu lĩnh giáo tuyệt học của ngươi vậy." Hắn cười tự giễu, nói: ''Nếu ngay cả lão phu mà ngươi cũng có thể đánh bại, thì ba người Cao Ô phong chúng ta bị ngươi độc chiến thành công rồi."

Vẻ mặt Lâm Đình trở nên ngưng trọng, nói: "Công Dương phong chủ quá khiêm tốn rồi, mời.''

Hai cánh của hắn rung lên, lập tức cấp tốc phi hành, đồng thời, hắn lấy ra một tấm sinh Mệnh phù lục giai cực phẩm, vỗ lên người. Một vầng quang mang lóe lên, toàn bộ chân khí trong cơ thể hắn lại một lần nữa trở nên tràn đầy.

Ngoài quang cầu, lại rộ lên những tiếng bàn tán xôn xao.

Hành động quá xa xỉ này của Lâm Đình, đã khiến tất cả mọi người phải hâm mộ và gây nên vô số tiếng mắng bại gia chi tử.

Trên mặt Công Dương Đông hơi lộ ra một nụ cười nhạt. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, không ngờ đã yêu hóa biến thành một con yêu thú họ dê.

Đây là một loại yêu hóa biến thân rất hiếm thấy. Bất quá, người này có thể trở thành phong chủ một phong, thì làm sao có thể là hạng người đơn giản được. Lâm Đình không dám khinh địch, bay vờn trên không trung hai vòng tìm cơ hội, nhưng một lúc sau vẫn thấy đối phương chẳng nhúc nhích mảy may, hắn không khỏi thầm mắng một tiếng cáo già. Cặp cánh vừa rung lên, hàn quang trên cự trảo chợt lóe, cả thân hình Lâm Đình đã lao xuống, tựa hồ muốn xé tan đối phương.

Công Dương Đông vẫn đứng im bất động như trước, nhưng ngay trong khoảnh khắc khi cự trảo của Lâm Đình chạm vào thân thể hắn, một đôi sừng dê đột nhiên phát sáng.

Tiếp đó, một cỗ lực lượng mênh mông từ trên sừng dê bắn ra, tốc độ cực nhanh, uy thế cường hãn, tựa như không gì có thể cản nổi.

Lâm Đình rú lên một tiếng kinh hãi, vội vàng bay ngược trở lại, nhưng lúc này có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.

Song đúng vào giờ khắc này, năm chiếc tiểu thuẫn đang vờn quanh người hắn đột nhiên hội tụ lại với nhau, chúng tựa hồ đã cảm ứng được lực lượng khủng bố của cặp sừng dê, cho nên ngay lập tức đã dung hợp thành một, biến thành một tấm đại thuẫn cực kỳ chắc chắn.

"Oanh...."

Sau một tiếng nổ, tấm viên thuẫn nặng nề đập lên người Lâm Đình, đánh văng hắn ra đằng sau.

Cỗ lực lượng này không ngờ lại cường đại như vậy. Ngay cả lực lượng phòng ngự viên thuẫn cộng thêm hộ giáp cũng không thể hóa giải hoàn toàn.

Thân hình Công Dương Đông lại lóe lên, cuối cùng cũng động, bắt đầu truy đuổi Lâm Đình.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, lập tức quát lớn: "Dừng tay, chúng ta nhận thua."

Hắn đã cảm ứng được, trên người Công Dương Đông đang ẩn ước lộ ra một tia sát khí lăng lệ. Tuy trên người Lâm Đình có chí bảo phòng ngự, nhưng Công Dương Đông thân là phong chủ một phong, nhất định vẫn còn thủ đoạn khác.

Dưới tình huống như vậy, thật không đáng để bọn họ mạo hiểm.

Thân hình Công Dương Đông khựng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia do dự, nhưng cuối cũng vẫn lựa chọn buông tay.

Lâm Đình lau vết máu tươi từ khóe miệng trào ra, vỗ một tấm Đại Quang minh phù triện lên người. Một chút thương thế nho nhỏ này lập tức không thuốc mà khỏi.

Bất quá, hành động xa xỉ đến không thể xa xỉ hơn này của hắn lại gây nên một toáng những thanh ầm cảm khái, mà ngay cả Công Dương Đông cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ đố kỵ.

Lâm Đình đi tới bên cạnh Trịnh Hạo Thiên, cười khổ nói: "Ta sơ suất quá."

Dư Uy Hoa vỗ vỗ lên vai Lâm Đình, nói: "Huynh đệ, xem ta báo thù cho ngươi nè."

Hắn nhảy vụt lên, thân thể ở giữa không trung đã hoàn thành yêu hóa biến thân.

Hắn hiện giờ đã là một luyện yêu võ giả lục giai đỉnh phong, hơn nữa tính tình hắn ngay thẳng, không có chút tâm cơ, ẩn ước tương hợp với tính tình kim cương nhất tộc, cho nên sau khi tu luyện bí tịch và phục dụng yêu đan của kim cương hoàng tộc, một thân tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh.

Bàn tay vừa lật, một cây côn khủng bố đã xuất hiện trong tay hắn.

"Ya..."

Dư Uy Hoa quát lớn một tiếng, vung cao cây côn khủng bố trong tay, không đầu không đuôi ầm ầm đập xuống đầu Công Dương Đông.

Công Dương Đông tức giận hừ một tiếng, tuy hắn biết, mấy người này của Bạch Thảo phong đều là thiên tài ngàn năm có một, một thân tu vi gần như đạt tới cảnh giới vô địch cùng giai. :

Hơn nữa còn có một thân trang bị hoàn mỹ, một phong vô danh như Cao Ô phong khó mà với tới nổi. Cho nên bọn hắn mới có thể phát huy thực lực vượt xa cường giả đồng giai bình thường, thậm chí còn có thể khiêu chiến vượt cấp.

Nhưng hắn thân là phong chủ một phong, đã truyền thừa qua mấy vạn năm, đương nhiên cũng có một ít chỉ bảo trấn phong.

Chiếc sừng dê của hắn sau khi yêu hóa biến thân chính là một kiện bảo khí cực phẩm, thần binh cường đại nhất trên toàn bộ Cao Ô phong rồi.

Lúc này mắt thấy Dư Uy Hoa ngang ngược không nói lý, không nói không rằng đập xuống một côn, đương nhiên là khơi lên lửa giận trong lòng hắn. Một khi đã như vậy, phải cho tên tiểu tử ngu ngốc này kiến thức một chút, cái gì gọi là cực phẩm bảo khí trọng tay cường giả cửu giai.

Công Dương Đông cúi đầu, trên đỉnh đầu lại một lần nữa ngưng tụ từng tia từng tia quang mang bàng bạc.

Chân khí cường giả cửu giai vào giờ khác này đã được thôi động đến cực hạn, vô tận chân khí nóng rực trong đan điền cùng cực phẩm bảo khí trên đỉnh đầu như hô ứng với nhau, từng tia quang mang bàng bạc càng lúc càng trở nên ngưng đọng như thực chất.

Từ trên người hắn chợt bùng nổ một cỗ khí thế điên cuồng, hung lệ, mãnh liệt, phảng phất giống như cự thú đến từ thời viễn cỗ. Vào giờ khắc này, hắn dường như đã không còn là một con dê nữa, mà là một con hung thú khỗng lồ muốn thôn phệ cả thể gian.

Tiếp đó, hắn quát lạnh một tiếng, cứ như vậy húc thẳng về phía Dư Uy Hoa.

Hai mắt Dư Uy Hoa phát sáng. Nhìn thấy Công Dương Đông đã tung ra một kích toàn lực, hắn chẳng những không có ý định lùi bước mà ngược lại còn càng trở nên hưng phấn.

Phiên Thiên Đảo Hải quyết...

Phiên Giang Đảo Hải côn....

Pháp quyết tu luyện cường đại nhất của kim cương hoàng tộc, phối hợp với một thanh thần binh thích hợp nhất, hai thứ vào giờ khắc này không ngờ đã dung hợp hoàn mỹ thành một thể.

Lúc này, Dư Uy Hoa đã cảm nhận được một cỗ lực lượng xa lạ, mà có chút quen thuộc.

Hắn phảng phất như cảm ứng được, cây côn trong tay đang kịch liệt hô hoán gì đó, cây côn này tựa hồ cũng cảm ứng được sự hung mãnh của địch nhân phía trước, cũng cảm ứng được tinh thần hưng phấn của Dư Uy Hoa, cho nên khí phách cũng trở nên điên cuồng.

Vào giờ khắc này, Phiên Giang Đảo Hải côn và khí phách giống như đã có được linh tính, một loại cảm giác có thể câu thông thân mật với hắn.

Vì thể thân thể Dư Uy Hoa lại càng bành trướng thêm một vòng. Lực lượng vốn đã đạt đến mức cực hạn, không ngờ tại trong thời khắc nhân côn hợp nhất này, lại mạnh mẽ tăng thêm một tầng.

"Oanh..."

Một tiếng nổ chợt toàn ra bốn phía trong quang cầu.

Phiên Giang Đảo Hải côn cùng cự giác chi quang, chẳng hề hoa hòe hoa sói, cứ như vậy va chạm vào nhau.

Thân thể đã hóa thân thành kim cương của Dư Uy Hoa bắn tung lên cao, hắn tựa như một chiếc diều đứt dây bay ngược về phía sau hơn trăm truợng rồi mới nặng nề ngã xuống mặt đất.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên và Lâm Đình đều biến đổi. Tuy bọn họ biết thân thể Dư Uy Hoa cực kỳ cường hãn, nhưng va chạm lần này thật sự là quá mức mãnh liệt. Ngay cả bọn hắn cũng nhịn không được mà hơi lo lắng.

Công Dương Đông lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy trong đầu giống như có cả vạn cái chuông cùng đánh, ong ong hết cả đầu.

Hai chân hơi lảo đảo, chỉ thiếu chút nữa là ngã vật ra đất. Bất quá bao nhiêu năm tu luyện dù sao cũng không uổng phí, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đứng vững vàng trở lại.

Một côn của Dư Uy Hoa không ngờ lại ẩn chứa lực lượng khổng lồ đến không thể tưởng tượng nổi như thể, hắn đã tung toàn bộ chân khí phối hợp với lực lượng bảo khí cực phẩm oanh kích ra, vậy mà vẫn lâm vào tình huống lưỡng bại câu thương.

Lúc này, ý niệm duy nhất trong lòng Công Dương Đông chính là, cái tên to con này làm sao lại có lực lượng cường đại đến thế, chẳng lẽ hắn thật sự là kim cương chuyển thể sao?

"Hô..."

Sau khi Dư Uy Hoa nặng nề rơi xuống đất, lăn lộn vài vòng rồi đứng lại. Hai chân hắn đột nhiên cử động, cứ như vậy nhảy bật lên.

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, thân thể hắn đã hung hăng đạp nứt mặt lôi đài.

Lúc này, từ tai mũi mắt miệng hắn đều chảy ra một tia máu đỏ tươi, khuôn mặt đặc biệt của kim cương nhất tộc lại càng trở nên dữ tợn, đáng sợ.

Bất quá, trong mắt hắn lại toát lên một vẻ điên cuồng không thể nào hình dung được.

Hắn hú đdài một tiếng, trong tiếng hú mang theo một loại khoái cảm không nói lên lời.

''Thống khoái, thống khoái quá...."

Theo tiếng rú điên cuồng của Dư Uy Hoa, thân thể hắn không ngờ lại càng bành trưởng lên, chỉ trong mấy tiếng gào thét ngắn ngủi, không ngờ đã ẩn ước trướng lên cả một vòng.

Đột phá...

Sau khi gặp phải phản kích khủng bố, lực lượng của hắn vào lúc này đã đột phá.

Kim Cương Bạt Sơn quyết.

Phiên Thiên Đảo Hải quyết.

Hai môn tuyệt học này đã kích phát hoàn toàn tiềm lực và đã tinh ẩn chứa bên trong cơ thể hắn rồi.

"Lão tiểu tử, nhận một côn."

Dư Uy Hoa nhảy lên cao, cả người giống như thần linh hàng lâm, vung Phiên Giang Đảo Hải côn quá đỉnh đầu, một lần nữa hung hăng đập xuống đầu đối phương.

Lúc này, hắn đã đồn toàn bọ tinh khí thần, thậm chí ngay cả mỗi một phần lực lượng trong cơ thể cũng ngưng tụ vào một điểm.

Lực lượng, tốc độ...

Vào giờ khắc này đã hoàn mỹ kết hợp lại với nhau.

Trong lòng Công Dương Đông đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi, hắn muốn tránh né, nhưng hắn lại bi ai phát hiện, bản thân căn bản không thể né tránh cảm ứng của một côn này.

Cảm thụ không gian gần như đã bị cấm cố xung quanh, trong mắt hắn chợt lóe lên hung mang, hắn gầm lên một tiếng, toàn thân trên dưới bùng lên ngân quang, đem tất cả phần lực lượng cuối cùng bức ra.

Quang mang ngân sắc cường đại một lần phóng lên cao, cùng cây côn đối đầu với nhau.

Một tiếng nổ càng thêm đinh tai nhức óc vang lên.

Thân thể Công Dương Đông run lên, bị một côn đánh cho lún sâu vào lôi đài. Hai mắt hắn trắng dã, miệng sùi bọt mép, không ngờ bị một côn đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Hai chân Dư Uy Hoa giống như hai đỉnh núi lớn, ầm ầm đạp xuống lôi đài, hổ khẩu hai tay hắn đã rách tươm, da thịt trên mặt, trên người cũng nứt toác, máu tươi từ trong khe nứt ào ạt đổ ra, nhuộm hắn thành một huyết nhân, khủng bố nói không lên lời.

Nhưng với thảm trạng khủng bố như vậy, Dư Uy Hoa vẫn vung cao trường côn trong tay, phát ra một tiếng gầm rú vang vọng khắp cả đất trời.

Tiếng gầm rú này không ngờ phá tan phong tỏa của quang cầu, truyền đi khắp tất cả các phong.

Trong lúc nhất thời, từ phong chủ các phong cho tới đệ tử quan chiến đều nhìn phía này, trong ánh mắt toàn đầy vẻ hoảng sợ, tựa như đang nhìn một tên Hỗn Thế Ma Vương.

Tên gia hỏa này....

Hắn còn là nhân loại sao?