Chiến Thiên

Chương 548: Giết người đương trường




Lực lượng trùng kích cự đại từ trên thuẫn bài truyền đến, đồng thời hung hăng đập vào thân thể hắn.

Thực lực cường hãn mà Phạm Uẩn Ngụy thể hiện ra lúc này, không ngờ ngay cả Hải Vương thuẫn cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu, hóa giải được.

Nếu Trịnh Hạo Thiên yêu hóa biến thân, thì hắn chỉ cần khẽ vung tay một cái, là có thể hoàn toàn đánh tan cỗ lực lượng này. Nhưng hiện giờ hắn lại đang bảo trì hình thể nhân loại, cho nên không thể có khí lực cường đại đến thế.

Trong nháy mắt, cả hắn lẫn thuẫn bài đều bị đánh văng lên không trung.

Ngoài quang cầu, sắc mặt mấy người Truyện Cảnh Thụy đại biến. Bọn họ không hẹn mà cùng thất thanh kêu lên.

Trong hư không, bóng người chợt lóe lên, thân hình Phạm Uẩn Ngụy phảng phất như xé rách không gian, nhảy vọt ra ngoài. Hắn cước đạp hư không, lại một lần nữa hóa phân thân thành tám nhân ảnh, đồng thời dùng một lộ tuyến quỷ dị không cách nào hình dung được, truy kích theo Trịnh Hạo Thiên.

Sau một kích đắc thủ, vị cường giả thập giai lão làng này cũng không hề do dự, hay chần chừ một chút nào, ngược lại còn ảp dụng triệt để phương châm "đảnh chó dưới nước." Muốn đánh bại Trịnh Hạo Thiên trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng khi hắn hóa thành tám đạo hắc ảnh đuổi theo Trịnh Hạo Thiên, thì cả người hắn đột nhiên khựng lại, tiếp đó dùng một tốc độ nhanh hơn cả lúc trước thụt người xuống phía dưới.

Mà lúc này, trước người Trịnh Hạo Thiên cũng tỏa ra quang mang mãnh liệt, hơn mười cái phù triện cùng bị xé rách. Một đám quang đạn ầm ầm oanh tạc trong hư không0

"Oanh, oanh, oanh...."

Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng gầm rú trong quang cầu. Từng vầng từng vầng quang mang tràn ngập khắp nơi, mang theo lực lượng quang minh mãnh liệt tới cực điểm đâm thẳng vào mắt mọi người, khiến tất cả đều ẩn ước cảm thấy nhức nhối.

Tám đạo thân ảnh kia mặc dù phản ứng rất nhanh, lập tức buông bỏ truy kích và bỏ chạy. Nhưng tốc độ bạo liệt của quang đạn lại càng nhanh hơn. Sóng xung kích cường đại trong nháy mắt đã đuổi kịp tám đạo hắc ảnh. Những hắc ảnh này bị vô tận quang mang tập kích, trong nháy mắt đã tan thành mây khói, không còn tồn tại.

"Quang Đạn phù triện"

"Thật quá xa xỉ...."

Ngoài quang cầu, những người hơi có chút kiến thức không khỏi trợn mắt rên rỉ. Bất quá, trong giọng nói lại không thiếu mùi vị đố kỵ mãnh liệt.

Đảm tu luyện giả kinh nghiệm phong phú này đã nhìn ra. Trịnh Hạo Thiên vì tránh Phạm Uẩn Ngụy đuổi giết, không ngờ đã lập tức sử dụng hơn trăm tấm Quang Đạn phù triện. Đồng thời kích nổ toàn bộ số quang đạn của phù triện ở ngay trước người hắn, uy lực cường đại của vụ nổ trong nháy mắt đã tràn ra, khiển Phạm Uẩn Ngụy đang truy kích phải vội vàng bỏ chạy.

Dù sao hắn cũng không phải là Đái Mai Lư, chưa thể tu luyện Kiên Thể thuật tới cảnh giới đại thành, cho nên không có khả năng chống đỡ nhiều Quang Đạn phù triện như thế tập kích.

Chỉ là, thủ đoạn của Trịnh Hạo Thiên mặc dù hay, nhưng không phải ai cũng có thể thi triển.

Nhìn uy lực mà đám Quang Đạn phù triện đó tạo thành, mọi người ẩn ước đều có một cảm giác, đẳng giai đám phù triện vừa rồi e rằng cũng rất cao, thậm chí còn vượt qua đẳng giai cực hạn mà Trịnh Hạo Thiên có thể luyện chế hiện giờ.

Nếu không phải như thế thì Phạm Uẩn Ngụy cũng không phải vội vàng bỏ chạy như vậy.

Hơn một trăm tấm Quang Đạn phù triện cửu giai, thậm chí là thập giai, không ngờ cứ như vậy mất hết.

Mặc dù đa số mọi người đều biết Trịnh Hạo Thiên là một vị ngọc phù sư quang hệ, đồng thời cũng đoán ra được, đảm phù triện đó đều là đo hắn tự mình luyện chế, nhưng vào giờ khắc này, bọn họ vẫn thân bất do kỷ mà thầm mắng một câu.

Bại gia tử!

Trịnh Hạo Thiên ngưng thần nhìn xung quanh, trong tay lại cầm một tập Thánh Quang Thứ phù triện.

Lúc này, trong lòng hắn đã dâng lên một ngọn lửa giận mãnh liệt.

Phạm Uẩn Ngụy xuất thủ không ngờ lại tàn nhẫn, âm hiểm và khó lòng phòng bị như vậy. Hắn có thể cảm giác được, một kích vừa rồi của đối phương cũng không hề lưu thủ chút nào.

Nếu không phải hắn có được Hải Vương thuẫn, đồng thời thể chất mạnh mẽ hơn xa linh khí sư bình thường, thì lúc này vị tất đã có thể đứng vững ở đây.

Một linh khí sư bát giai, nếu bị một luyện yêu võ giả thập giai đánh lén, hậu quả nhất định là lành ít dữ nhiều.

Cho nên, vào giờ khắc này, trong lòng Trịnh Hạo Thiên đang nổi lên vô tận sát khí.

Ngươi đã vô tình, vậy ta đây cũng không lưu thủ nữa.

Nhưng khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng chính là, Phạm Uẩn Ngụy rõ ràng đã tu luyện mật pháp, hoặc là trên người có thần binh cường đại nào đó.

Giúp hắn có thể hóa thân thành tám trong nháy mắt, đồng thời tám cái thản ảnh này đều là hư ảo. Cho dù Trịnh Hạo Thiên có đánh tan tám cái thân ảnh này, cũng không thể thương tổn tới bản thể của hắn, thậm chí còn không thể nắm bắt được phương vị cụ thể của hắn nữa.

Chẳng trách sau khi thấy Đái Mai Lư thất bại, kẻ này vẫn tự tin lên đài. Thì ra kỹ xảo hắn am hiểu lại khó lòng phòng bị như vậy.

Thần niệm nhanh chóng tràn ra, nhưng toàn bộ lôi đài đều trống không, không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, Phạm Uẩn Ngụy này cứ như là biến mất ngay trước mắt tất cả mọi người vậy. Năng lực ẩn nấp bậc này quả thực là khủng bố.

Bất quá, Trịnh Hạo Thiên vẫn không hề nổi nóng hay lo sợ. Tinh quang trong mát hắn lưu chuyển ẩn ước phóng ra một tia quang mang kỳ dị. Tiếp đó, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ về một góc lôi đài. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi ra cho ta...."

Ngón tay khẽ điểm một chỉ. Năm ngàn vạn kiếm quang đang bay lượn trong hư không lập tức tràn tới, đem toàn bộ khoảng không gian đó cuốn vào trong.

"Không thể nào, làm sao ngươi có thể nhìn thấy chân thân của ta?"

Khoảng không gian đó đột nhiên rung lên, một đạo thân ảnh chợt bay vụt ra với tốc độ không gì sánh nổi, đồng thời hóa thành một đạo quang mang quý dị trong hư không, bỏ chạy ra ngoài trước khi kiếm quang vọt tới.

Sắc mặt Phạm Uẩn Ngụy lộ vẻ kinh ngạc khó có thể che dấu. Từ khi nhận được kiện bảo khí này, hắn từng được người ta cho biết, một khi sử dụng nó, thì chỉ cẩn là dưới linh thể, cho dù là cường giả thập giai cũng khó phát hiện ra nơi hắn đang ẩn nấp.

Đương nhiên, loại thủ đoạn ẩn nấp này cũng có một chỗ sơ hở. Đó là dưới trạng thái ẩn nấp, một khi hắn xuất thủ, hoặc khiến linh lực quanh người dao động, thì lập tức sẽ bị người ta phát hiện.

Nhưng hắn có thể chỉ tay lên trời mà thề, vừa rồi hắn không điều động bất cứ chút chân khí nào, thậm chí ngay cả hô hấp bản thân cũng bị ngừng.

Nhưng cho dù là thế, Trịnh Hạo Thiên này vẫn có thể xác định được nơi hắn ấn nấp. Hắn kiệt lực muốn bỏ chạy, không muốn bị đám kiếm quang này cuốn vào bên trong. Nhưng vô luận tốc độ của hắn có mau lẹ thế nào, thì vẫn không thể xé rách không gian giống như cường giả linh thể. Nếu chỉ đơn thuần dựa vào tốc độ, thì làm sao có thể so sánh với tốc độ kiếm quang đây, chỉ sau chốc lát, vô tận kiếm quang đã hoàn toàn bao phủ hắn.

Phạm Uẩn Ngụy hung hắng cắn răng một cái, cánh tay vung lên, trên người lập tức dâng lên một vầng quang huy rực rờ.

Vầng quang hụy rực rờ này nhanh chóng ngưng tụ lại, tạo thành một cái quang tráo hình trứng, bao bọc lấy thân thẻ hắn, ở bên ngoài quang tráo không ngờ cũng ẩn ước nổi lên một tầng chất lỏng, giống như một lứop dầu mỡ vậy, biến lớp vỏ quang tráo trở nên trơn trượt vô cùng.

Kiếm quang do Trịnh Hạo Thiên khống chế lăng lệ vô cùng, từng đạo từng đạo oanh kích lên quang tráo.

Nhưng khiển hắn kinh ngạc chính là, lớp chắt lỏng ngoài quang tráo không ngờ lại có mấy phần quỷ dị, chúng lại có thể tá lực, khiến kiếm quang đều trượt ra ngoài.

Phạm Uẩn Ngụy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bất quá, hắn vẫn không dám có chút lơi lỏng.

Hiện giờ Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa thi triển bách kiếm hợp nhất. Nếu thật sự toàn lực ứng phó, thì có trời mới biết, cái quang tráo này có thể chống cự bách kiếm hợp nhất hay không.

Tuy trước khi đưa cho hắn bảo vật này, vị cao thủ kia đã từng nói. Quang tráo này tuyệt đối có thể chống đỡ kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nhưng hắn đã có một lần kinh nghiệm, làm sao còn dám tin tưởng hoàn toàn chứ.

Thắn hình hắn nhoáng lên một cái, lại một lần nữa xông lên.

Mà quang tráo này cũng theo cước bộ của hắn, cùng bay về phía trước. Hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, không ngờ lại khiến cho tốc độ của hắn tăng lên một chút ngoài ý muốn.

Trịnh Hạo Thiên dù sao cũng chỉ là một linh khí sư. Kiếm hải của hắn tuy có uy lực cường đại, nhưng chỉ cần có thể đánh bại, hoặc chém chết hắn, thì tất cả đều sẽ được hóa giải.

Nhưng ngay khi Phạm Uẩn Ngụy dựa theo cảm ứng, mãnh liệt xông về phía Trịnh Hạo Thiên, thì trước mắt hắn chợt lóe lên quang hoa mãnh liệt.

Quang Đạn phù triện?

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu hắn thì vô số quang đạn đã oanh kích lên quang tráo. Quang mang chói mắt tựa hồ muốn trực tiếp chọc mù đôi mắt của hắn.

Bất quá, quang tráo này quả nhiên là cường hãn vô cùng. Mặc cho có bao nhiêu quang đạn bạo liệt, vẫn không hề có dấu hiệu tổn hại chút nào.

Phạm Uẩn Ngụy thở ra một hơi thật dài, lão gia hỏa kia rốt cuộc cũng không lừa mình.

Chỉ là, hai tai hắn chợt nghe thấy một tiếng động quỷ dị.

Tiếp đó, hắn liền nhìn thấy, trên lớp quang tráo vốn cứng như kim cương đột nhiên xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ.

Những cái lỗ này cũng không lớn, chỉ bằng ngón tay cái mà thôi, nhưng khiến hắn cảm thấy sợ hãi chính là, trên quang tráo làm sao lại xuất hiện mấy cái lỗ thủng này chứ?

"Phập phập phập...."

Quang mang liên tiếp lóe lên, trên thân thể Phạm Uẩn Ngụy đã xuất hiện mấy cái quang động.

Từ những lỗ thủng này tỏa ra lực lượng quang minh mãnh liệt, đồng thời hóa thành từng đạo từng đạo quang thứ, xuyên thủng hoàn toàn thân thể hắn.

Tốc độ lực lượng quang minh không ngờ lại mau lẹ như thế, thậm chí còn đạt tới mức độ không tưởng.

Cho dù là là Phạm Uẩn Ngụy - kẻ lấy tốc độ mà nổi danh, tới lúc phát hiện ra thì đã không thể tránh kịp nữa rồi.

Trên người hắn lập tức có thêm mấy lỗ máu, đồng thời phun ra máu tươi như mưa, nhuộm đỏ cả vạt áo và lôi đài phía trước mặt.

Phạm Uẩn Ngụy rú lên một tiếng thảm thiết, bi thương kinh thiên động địa. Quang tráo rực rỡ bị đục thủng, cũng không thể chịu nổi kiếm quang bên ngoài điên cuồng công kích, cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ.

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên sát khí. Nếu đối phương đã muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn đương nhiên không cần phải lưu tình nữa.

Tâm niệm vừa chuyển, thần niệm của hắn đã truyền tới năm ngàn vạn đạo kiếm quang.

Tiếp đó, vô tận kiếm quang từ bốn phương tám hướng đã xông tới, cuốn lấy Phạm Uẩn Ngụy đã trọng thương vào bên trong. Chỉ sau chốc lát, tiếng kêu gào lập tức biến mất, giống như đang tru lên thì bị cắt cổ, không thể phát ra bất kỳ chút âm thanh nào nữa….