Chiến Thiên

Chương 581: Nhân lang thập giai




Dưới chân Hùng Lang sơn, vách núi dựng đứng, giống như là ai đó dùng búa lớn khảm đi phân nửa, từ trên xuống dưới thẳng tắp, vô cùng hiểm trở.

Lúc thợ săn bình thường đi tới nơi này đều rụt rè cẩn thận, toàn thần giới bị. Bởi vì ở nơi này không chỉ cần phải đề phòng dã thú hung mãnh ẩn nấp ở khắp nơi, mà còn phải tùy thời chú ý tới hoàn cảnh ở xung quanh, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, có thể sẽ bị rơi xuống vực sâu, đến xương cốt cũng chẳng còn.

Song, bên trên huyền nhai cao ngàn trượng, trong núi đá gồ ghề lúc này lại truyền ra mấy tiếng cười sang sảng.

Trịnh Hạo Thiên, Cừu Hinh Dư, Dư Uy Hoa và Lâm Đình bốn người vừa đi vừa cười, bọn họ không hề để tâm tới sự nguy hiểm ở trong ngọn núi này.

Đối với ba người Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa và Lâm Đình mà nói, ngọn núi này giống như là quê hương của họ vậy, một khi tiến vào đây, giống như là cá gặp nước, cực kỳ thoải mái dễ chịu.

"Lâm Đình, ngươi nói xem chúng ta có thể tìm thấy con Lang vu sư đó không?" Trịnh Hạo Thiên cười ha ha hỏi.

Lân Đình nhếch mép cười, nói: "Con nghiệt chướng này cho dù biến thành yêu thú, nhưng thủy chung không hết được lang tính, chỉ cần nó còn ở trong Hùng Lang sơn, chúng ta nhất định có thể tìm ra nó."

Đây chính là sự tự tin của con nhà thợ săn, cho dù là trong núi lớn rộng lớn vô biên, bọn họ cũng có lòng tin cường đại có thể tìm được mục tiêu.

Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, nói: "Hạo Thiên, con Lang vu sư đó làm thế nào mà thoát khỏi được cảm ứng của ngươi vậy?"

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Ta cũng không thể xác định được, nhưng bá phụ không tìm được thi thể của con gia hỏa này ở trong đàn thú, vậy thì nó khẳng định đã chạy rồi."

Lâm Đình bật cười, nói: "Lang vu sư có thể trở thành truyền thuyết của Hùng Lang sơn, khẳng định sẽ có chỗ đặc biệt. Có điều..." Trong mắt gã mơ hồ lóe ra một tia sáng, nói: "Ta không tin, một con gia hỏa vừa tiến giai lên yêu thú lại có thể thoát khỏi được tay của ta."

Trong ba người họ, kinh nghiệm về sinh nhai trong rừng rậm của Lâm Đình là phong phú nhất, truy tung con mồi lại càng chưa lần nào thất thủ.

Tuy lúc này bọn họ phải đối phó với Lang vu sư trong truyền thuyết, nhưng hiện giờ bản thân ba người họ đã là hơn xa trước kia, cho nên tới tận thời khắc này, bọn vẫn cứ cười nói vui vẻ, không hề bận tâm tới con Lang vu sư chưa từng gặp mặt đó.

Lâm Đình đi trước dẫn đầu, bốn người rảo bước đi nhanh, Cừu Hinh Dư và Trịnh Hạo Thiên đi sau cùng, nhìn Lâm Đình vòng đông quẹo tây, tuy trong lòng không hiểu, nhưng vẫn không mở miệng hỏi.

Bởi vì hắn biết, nếu như không phải là nắm chắc, Lâm Đình sẽ không khẳng định như vậy.

Một tiếng sau, Lâm Đình đột nhiên dừng bước, trên mặt gã lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, vẻ kinh ngạc này dần dần biến thành ngưng trọng.

Ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên nghiêm lại, nói: "Sao thế?"

Lâm Đình trầm giọng bảo: "Hoàn cảnh nơi này không đúng."

Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa dõi mắt nhìn ra xa, tuy nói rừng cây nơi đây rậm rạp, không thể nhìn ra được quá xa, nhưng bọn họ vẫn phát hiện ra một chút dấu vết.

Rừng cây rậm rạp ở phía trước bọn họ nhìn sao cũng thấy có chút không được bình thường cho lắm. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l

Hơi trầm ngâm một chút, Trịnh Hạo Thiên búng ngón tay, một tấm Quang Đạn phù triện lập tức rách ra, linh lực cường đại tuôn ra, một đạo quang đạn to cỡ trái bóng bàn đã thoát tay bay đi, bắn lên rừng cây ở đối diện.

Đương nhiên, lúc Trịnh Hạo Thiên xuất thủ cũng khá khắc chế, tấm quang đạn phù triện này là loại có uy lực nhỏ nhất trong tất cả các phù lục.

Có điều, loại hành vi này của hắn nếu để tu luyện giả bát giai hơi nghèo khó một chút khác nhìn thấy, khẳng định sẽ chửi thầm ở trong bụng rằng tên gia hỏa này quá xa xỉ và lãng phí.

"Rầm..."

Quang đạn không chút trở ngại bắn lên rừng cây, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ.

Quả quang đạn đó không ngờ không phải nổ tung ngay lập tức mà sau khi bay về phía trước thêm mấy trượng, mới không biết chạm phải thứ gì đó mà bị dẫn nổ.

Mà ở trước mặt, bất kể là quang đạn chạm vào cây đại thụ nào cũng đều xuyên thẳng qua, căn bản không gặp chút trở ngại nào.

"Ảo thuật..." Lâm Đình thốt lên: "Con Lang vu sư đó không ngờ lại nắm được cả ảo thuật?"

Mấy người bọn họ ở trên Hùng Lang sơn săn giết được vô số vật săn, tất nhiên biết trong khu vực này căn bản không có sự tồn tại của ảo thuật gì cả.

Cách giải thích duy nhất, chính là có yêu thú giở trò quỷ.

Cừu Hinh Tử nhìn tràng cảnh hư ảo ở trước mặt, sắc mặt của nàng ta đột nhiên biến đổi, nói: "Hạo Thiên, Mạt nhi muội muội nói, nàng ta muốn tiến vào xem."

"Mạt nhi muốn tiến vào ư?"Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc hỏi.

Lai lịch của Trang Mạt Mạt rất thần bí mạc trắc, từ khi rời khỏi Vạn Kiếm các liền theo họ đi phiêu bạt tứ xứ, Nhưng trước giờ chưa từng đề xuất yêu cầu gì, mà lần này, nàng ta không ngờ lại phá lệ.

Cừu Hinh Dư chậm rãi gật đầu, nói: "Mạt nhi nói, muội ấy cảm thấy một loại vị đạo quen thuộc ở trong đây, cho nên muốn thăm dò ngọn nguồn."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên mơ hồ sáng lên, lúc nhìn Cừu Hinh Dư không ngờ lại không hẹn mà cùng nhớ tới cái huyệt động thần bí đó.

Cực Âm Nội Mị thuật, đây là truyền thừa mà Cừu Hinh Dư nhận được ở đó. Mà Trang Mạt Mạt sở dĩ có thể chấp nhận bọn họ, cũng chính là bởi vì môn công pháp thần bí này.

Không nghi ngờ gì nữa, giữa hai cái tất có một mối liên hệ nhất định.

"Đi."

Trịnh Hạo Thiên quyết định rất nhanh, đạp ra một bước, cứ vậy bước vào trong ảo cảnh.

Ba người bọn Dư Uy Hoa nhìn nhau, đồng thời lên theo.

Tuy tiến vào hoản cảnh do người khác bố trí là một việc khá nguy hiểm, nhưng mọi người ở nơi này ai ai cũng có chỗ dựa cực lớn.

Trong hai mắt Trịnh Hạo Thiên mơ hồ dấy lên một tia ánh sáng kỳ dị, trong mắt hắn không ngờ lại lấp lánh một tia sáng màu vàng kim và một chút ánh sáng sâu thẳm đen tối.

Mà lúc này trong mắt của Trịnh Hạo Thiên, những ảo giác thần kỳ đó đã biến mất sạch, hai mắt hắn giống như là có hiệu quả đặc thù không gì sánh được, có thể nhìn thấu hết tất cả hư ảo.

Đây chính là hiệu quả đặc thù của kết hợp lực lượng của Thiên Bằng chi mục và Mộng Yểm với nhau.

Bản thân Thiên Bằng chi mục đã có sự huyền bí vô cùng, mà Mộng Yểm chính là lão tổ tông sử dụng ảo cảnh, dưới sự kết hợp của hai cái, Trịnh Hạo Thiên đã rất khó bị thứ gì mê hoạc.

Đột nhiên, Trịnh Hạo Thiên dừng bước, hắn trầm giọng, nói: "Không đúng."

Mọi người trong lòng hơi kinh hãi, chuyện có thể khiến Trịnh Hạo Thiên biến sắc tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

"Hạo Thiên, sao vậy?" Lâm Đình hỏi.

"Ảo giác này không phải là Lang vu sư bố trí."

"Ngươi làm sao có thể khẳng định được."

"Bởi vì đây là một ảo trận." Trịnh Hạo Thiên không chút do dự nói: "Nếu như ta không cảm ứng lầm, thời gian tồn tại của ảo trận này rất lâu."

Lâm Đình và Dư Uy Hoa ngơ ngác nhìn nhau, ở địa phương này không ngờ còn tồn tại một ảo trận thời gian dài. May mà lúc bọn họ săn thú trước đây không đi sâu vào tận nơi này, nếu không muốn bình an thoát thân sợ là không được dễ dàng.

"Trận này tuy không phải là Lang vu sư bố trí, nhưng lại tránh không khỏi có liên quan tới nó."Cừu Hinh Dư đột nhiên mở miệng nói.

Dư Uy Hoa chớp chớp đôi mắt to, nói: "Ngươi sao biết được?"

Cừu Hinh Dư cười uyển chuyển nói: "Bởi vì trận đồ này tuy tồn tại nhiều năm, nhưng lại là gần đây mới được kích phát ra. Ha ha, ở trên núi trừ con Lang vu sư đó ra thì sợ là cũng không có loại yêu thú thứ hai nào có thể làm được đến thế này đâu."

"Gào gào..."

Đúng là lúc Cừu Hinh Dư vừa dứt lời, một tiếng sói tru thê lương từ phương xa vang lên.

Trong thanh âm này tựa hồ như tràn đầy một loại vị đạo gây hấn, giống như là một con cự lang đã biết bọn họ tới, hơn nữa ở đó phát ra lời khiêu chiến.

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Con nghiệt chướng này, lần trước để ngươi may mắn chạy thoát, hiện tại không ngờ còn dám diễu võ dương oai, thật đúng là chán sống rồi."

Quả thật, nếu như con Lang vu sư này sau lần chạy thoát trước lập tức cao chạy xa bay, vậy thì Trịnh Hạo Thiên cũng chưa chắc có thể tìm được nó.

Nhưng lúc này nó không những quay lại Hùng Lang sơn, hơn nữa còn quang minh chính đại tru tréo khiêu chiến, tất nhiên khiến bọn họ trong lòng cảm thấy tức giận.

Thân hình khẽ động, thân thể của Trịnh Hạo Thiên đã hóa thành một luồng ánh sáng, giống như cuồng phong bay về đằng xa.

Ba người Cừu Hinh Dư nhìn nhau, bọn họ đều khẽ lắc đầu, rồi vẫn không nhanh không chậm đi theo.

Trịnh Hạo Thiên là một vị tu luyện giả bát giai, hơn nữa thực lực của hắn hơn xa bát giai bình thường. Trong đại bỉ thập niên của Vạn Kiếm tông, hắn đã đánh bại vô số cường giả thập giai.

Cho nên trong Hàn Lâm tiểu linh giới, bọn họ tin rằng, Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Song, chỉ sau mấy cái hít thở, bọn họ đã nghe thấy tiếng cuồng nộ từ phương xa bạo phát ra.

Sắc mặt của ba người họ đồng thời biến đổi, cơ hồ là cùng lúc, ba người bọn họ đã thi triển thủ đoạn của mình, trong khoảng thời gian ngắn nhất đề thăng tốc độ lên cực hạn, bay về phía truyền ra thanh âm.

Chỉ một lát sau, bọn họ đã tới đầu kia của ảo trận.

Lúc này, bọn họ đột nhiên phát hiện, bất tri bất giác đã tiến vào một sơn cốc.

Bên trong sơn cốc này quả thật là không có nổi một ngọn cỏ. Có điều ở dưới chân họ lại vẽ đầy các loại trận đồ li kỳ cổ quái

Cừu Hinh Dư chủ tu trận đồ chi đạo, ánh mắt của nàng ta quét qua bên dưới chân, trong lòng chấn động kịch liệt.

Trận đồ ở nơi này được vẽ huyền diệu tuyệt luân, mỗi một đường hoa văn đều giống như có sinh mệnh độc lập, biểu đạt một loại lực lượng nào đó trong thiên địa qua loại phương thức này một cách viên mãn.

Nàng ta lập tức minh bạch, người có thể vẽ ra bức trận đồ này, tạo nghệ trên trận pháp hơn xa mình mấy trăm lần.

"Gào gào..."

Lại một tiếng sói tru từ phía trước truyền tới.

Ba người động thời dõi mắt nìn, ở chính giữa sơn cốc, Trịnh Hạo Thiên cùng một con cự lang đang đứng đối mặt với nhau.

Song phương đều cẩn thận dè dặt giới bị, mà quanh người Trịnh Hạo Thiên dâng lên ức vạn kiếm hải, từ đó có thể thấy được con cự lang này đã tạo cho hắn áp lực bao lớn.

Dư Uy Hoa ngây ra, cao giọng hét: "Hạo Thiên, ngươi còn chần chừ gì nữa, mau..." Hét đến đây thì đột nhiên mắt trợn trừng lên, nhìn về con nhân lang ở nơi xa xa với vẻ khó tin.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, trên người con nhân lang này không ngờ có đúng mười tầng quầng sáng.

Mười tầng, đây chính là cực hạn mà yêu thú bình thường có thể đạt đến rồi.

Nếu như ở đại linh giới gặp một con yêu thú như thế này, bọn họ tuyệt sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng nơi này là tiểu linh giới, là một thế giới mà thiên địa linh lực rất thiếu thốn, ở nơi này, làm sao có thể đản sinh ra yêu thú thập giai.

"Các người đừng qua đây." Trịnh Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào con nhân lang thập giai đó không chớp mắt, nói: "Nơi này, có gì đó cổ quái."