Chiến Thiên

Chương 584: Trở về đại linh giới




"Mạt Mạt." Cừu Hinh Dư ngây ra, lập tức chợt hiểu, nói: "Cực Âm Nội Mị thuật."

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên lóe sáng, khi hắn nhìn rõ linh quang rực rỡ trên người Cừu Hinh Dư, khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái.

Tuy trong lòng hắn sớm đã có chuẩn bị, nhưng lúc này vẫn có cảm giác giật mình kinh hãi.

Chín tầng...

Trên người Cừu Hinh Dư, linh sáng bồng bềnh, không ngờ lại đạt tới hơn cửu tầng.

"Hạo Thiên, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Đình cuối cùng cũng quay đầu lại, nhưng ánh mắt của gã đã chiếu xuống dưới tuy khuôn mặt tràn đầy mị lực của Cừu Hinh Dư đã được che lại, nhưng Lâm Đình vẫn không dám tùy tiện nhìn.

Trịnh Hạo Thiên không lập tức trả lời, mà quay đầu lại nhìn hai huynh đệ tốt nhất của mình.

Sau đó, khóe miệng của hắn giật giật, trên mặt lộ ra nét cười, nói: "Các vị, cung hỉ!"

"Cung hỉ cái gì?" Dư Uy Hoa bỏ tay xuống, ngơ ngác hỏi.

Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Chẳng lẽ hai ngươi không phát giác ra biến hóa gì ư?"

Ba người bọn Cừu Hinh Dư ngây ra, trên mặt họ lập tức lộ ra vẻ quái dị.

Cửu giai, bọn họ không ngờ trong nửa ngày ngắn ngủi từ tu luyện giả lục giai vượt ba cấp, đạt tới cảnh giới cửu giai.E rằng chỉ còn cách thập giai đỉnh phong chỉ một bước mà thôi.

Loại sự việc thần kỳ này, cho dù là bọn họ tự mình trải qua cũng có chút khó mà tin được.

"Hạo Thiên, ngươi hiện tại mấy giai rồi?" Dư Uy Hoa há miệng cười ha ha hỏi: "Thập giai, hay là đã đột phá cảnh giới Linh thể rồi."

Lâm Đình tức giận nhìn hắn một cái: "Nếu đột phá cảnh giới linh thể thì sẽ có thiên lôi giáng xuống, dẫn tới thiên địa dị tượng. Ngươi thấy hiện tại trời đất sáng sủa như vậy, lấy đâu ra dị tượng thiên lôi."

Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn trời, lầm bầm một tiếng tựa hồ như đang oán trách lão thiên gia vì sao không giáng thiên lôi.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu: "Ta cũng giống như ba người, cũng là cửu giai."

Hắn không nói sai, nhưng lại có chút khác với mọi người.Hắn hiện giờ là cửu giai đỉnh phong, chỉ cần bước thêm một bước nữa vậy thì sẽ là cường giả thập giai chân chính rồi.

Lâm Đình hơi ngây ra, nói: "Ngươi chỉ tấn thăng có một giai thôi ư?"

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Lâm Đình, chẳng lẽ ngươi quên ta chính là linh thể song tu ư??

Mọi người lúc này mới cảm thấy thoải mái, bọn họ đều nhận được linh lực khổng lồ, cỗ lực lượng này có thể khiến một tu luyện giả lục giai trực tiếp tấn thăng lên cửu giai. Nhưng đối với Trịnh Hạo Thiên là linh thể song tu mà nói, chỉ có thể khiến hắn từ bát giai đề thăng lên cửu giai, nhưng sự đề thăng này lại bao gồm cả hai phương diện linh lực và chân khí, độ khó có thể nói là lớn hơn đề thăng đơn thuần rất nhiều.

Dư Uy Hoa vung vẩy quyền đầu, cảm nhận cỗ lực lượng lớn tới mức không thể hình dung đang tràn đầy trong cơ thể, hắn hớn hở nói: "Cừu sư muội, muội mau học trận đồ này đi."

Cừu Hinh Dư ngây ra, nói: "Dư sư huynh, ý ngươi là..."

Dư Uy Hoa liên tục gật đầu, nói: "Chỉ cần muội học được trận đồ này, chúng ta phát động thêm mấy lần, há chẳng phải là có thể trực tiếp tấn thăng lên linh giả ư?"

Ba người Trịnh Hạo Thiên bật cười, tuy đề nghị của Dư Uy Hoa khá khiến người ta động lòng.Nhưng mọi người biết rằng, trong thiên hạ này tuyệt đối không có chuyện tiện nghi như vậy.

Giọng nói mang theo vẻ non nớt của Trang Mạt Mạt đột ngột vang lên: "Đầu to, ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Loại chuyện này ở trong cả đời ngươi chỉ có một lần kỳ ngộ cũng là may mắn rồi. Còn muốn lần thứ hai ư, cẩn thận bị trời phạt đấy."

Dư Uy Hoa thè lưỡi, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng không nhắc tới nữa. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nụ cười trên mặt Trịnh Hạo Thiên biến mất, trầm giọng nói: "Mạt Mạt, trận đồ này là ai bố trí, và có công dụng gì?"

Trang Mạt Mạt nói: "Trận đồ này là một Tụ Linh trận siêu cấp, chỉ có dưới một số hoàn cảnh đặc thù nào đó mới có thể bố trí ra được. Vận khí của các ngươi quả thật là quá tốt, không những gặp được thời gian và địa điểm thích hợp, hơn nữa thể chất của các ngươi còn vừa hay có thể chịu đựng được sự trùng kích của những lực lượng này, cho nên các ngươi mới có thể nhận được lợi ích lớn như hiện giờ."

Kỳ thực, trong lòng nàng ta vẫn còn có một số lời chưa nói ra.

Người bố trí tòa trận đồ này ít nhất cũng là một cường giả linh thể, hơn nữa trận đồ này cũng là để cho cường giả linh thể sử dụng, cho nên thiên địa linh lực được kích phát trong trận đồ mới nhiều và nồng đậm như vậy.

Bình thường mà nói, dưới sự trùng kích của cỗ linh lực này, trừ phi là cường giả linh thể, nếu không khẳng định sẽ bạo thể mà chết.

Nhưng, thể chất của bốn người bọn họ quá đặc thù, không ngờ là bốn tu luyện giả siêu phẩm.

Tu luyện giả siêu phẩm và bình thường có rất nhiều chỗ khác nhau, mà điểm trọng yếu nhất trong đó chính là cực hạn hấp nạp linh lực rất khác biệt.

Hơn nữa, trong bốn người còn có một Trịnh Hạo Thiên quái thai, cũng không biết là hắn làm thế nào, không ngờ lại hấp nạp cả một nửa lực lượng khổng lồ như vậy mà vẫn không bạo thể.

Linh lực ở nơi này tuy cường đại, nhưng lại không thể nào vượt quá cực hạn mà mọi người có thể chịu đựng, ngược lại còn mang tới cho bọn họ lợi ích lớn tới không thể tưởng tượng được.

Cảm thụ khí tức khác biệt trên người bốn người này, trong lòng Trang Mạt Mạt có chút cảm khái.

Trong một kiếp này, bốn người bọn họ tuyệt đối là đồng tâm hiệp lực, chỉ cần có một người hơi có chút do dự, lo cho bản thân mà không chịu ra tay gánh đỡ, vậy thì không những sẽ không có bất kỳ lợi ích nào, ngược lại sẽ có nguy hiểm toàn quân bị tiêu diệt.

Nhưng sự thực chứng minh, tình bạn giữa họ đã đạt tới mức có thể giao tính mạng cho nhau.

Đột nhiên, trong đầu Trang Mạt Mạt hiện ra một ảnh tượng kỳ dị.Trong lòng nàng ta bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ quái.

Đương nhiên, nếu nàng ta cũng có bằng hữu như vậy thì liệu có bị vẫn lạc như thế này không?

"Trang Mạt Mạt, ngươi còn chưa nói với ta, trận đồ này là do ai làm ra."

Đột nhiên, giọng nói trầm ổn mà có lực của Trịnh Hạo Thiên lay tỉnh Trang Mạt Mạt, nàng ta do dự một lát, cuối cùng cũng nói ra: "Cực Âm Nội Mị thuật truyền thừa của ngươi là tới từ người nào, vậy thì trận pháp này là do người đó bố trí."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, đáp án này hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của hắn.

Hùng Lang sơn chẳng qua chỉ là một tòa sơn mạch không bắt mắt trong tiểu linh giới, nơi này không có bảo vật khiến người ta thèm thuồng gì. Có thể hấp dẫn một vị cường giả chân chính tới đã là cực hạn rồi.

Nếu nói ở nơi này có thể lọt vào mắt xanh của những cường giả khác, vậy thì ngay cả bản thân hắn cũng có chút không tin.

"Linh lực của nơi này đã bị các ngươi hấp nạp hết rồi, trong vòng ngàn năm đừng hòng khôi phục lại." Trang Mạt Mạt có chút tiếc nuối, nói: "Nơi này đã không còn gì đáng để lưu luyến nữa rồi."

Cừu Hinh Dư đảo mắt, đột nhiên nói: "Chậm đã."

Trên người nàng ta lóe sáng, đã đằng không bay lên không trung.

Từ trên trời nhìn xuống, nàng ta có chút giật mình không thôi. Bởi vì tất cả những gì lọt vào mắt đã hoàn toàn khác hẳn, đó chính là cả tòa sơn mạch tựa hồ đã tạo cho nàng ta một loại cảm giác ủ rũ.

Lờ mờ, Cừu Hinh Dư đã hiểu được lai lịch của những lực lượng cường đại đó.

Tòa trận đồ thần kỳ này, không ngờ là cướp đoạt lực lượng của tòa núi để cung cấp linh lực cho bọn họ.

Cho nên, đẳng cấp của họ tuy được đề cao cực nhiều, nhưng tòa núi lớn này lại biến thành tử khí âm trầm. Có điều may mắn là tòa trận đồ này vẫn còn lưu lại dư địa, không cướp đoạt toàn bộ sinh cơ của tòa núi này.

Nếu không, lúc này đập vào mắt chỉ còn là một tòa núi chết, mà mấy người bọn họ cũng bởi vì không thể chịu nổi lực lượng khổng lồ vậy mà bạo thể bỏ mình rồi.

Khẽ thở dài một tiếng, Cừu Hinh Dư thu liễm tâm thần, phóng thần niệm ra, thăm dò trận đồ thần kỳ này.

Phạm vi của tòa trận đồ này kỳ thực khá lớn, tuy nhìn thì như viết ẩu, nhưng kỳ thực lại trải khắp cả tòa núi. Hơn nữa phạm vi bức xạ của trận đồ so với trận đồ còn mạnh hơn cả mười lần, có thể hấp nạp địa mạch chi lực gấp mười lần ngoài trận đồ.

Tuy Cừu Hinh Dư chủ công trận đồ chi đạo, nhưng thời gian tu luyện dẫu sao cũng còn ngắn, nếu chỉ bằng sức của một mình nàng ta, căn bản không thể nào dò ra được sự ảo diệu của trận đồ, cho dù là phục chế nguyên bản thì cũng không thể.

Nhưng trên người nàng ta còn có sự tồn tại thần kỳ của tiểu nữ hài Trang Mạt Mạt.

Tiểu gia hỏa này có năng lực bất khả tư nghị, cho dù là trận đồ có thần bí đến thế nào tựa hồ như cũng không làm khó được nàng ta.

Chính là dưới sự chỉ đạo của nàng ta, Cừu Hinh Dư mới dần dần nhớ lại được hết tòa trận đồ này vào lòng.

Tuy nói nàng ta hiện tại không thể vận dụng trận đồ này một cách tự nhiên, nhưng chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Chỉ là, phương thức tước đoạt bá đạo như vậy khiến nàng ta sợ hãi. Chỉ hơi đắn đo một chút, nàng ta đã quyết định.

Trước khi nàng ta tấn thăng cảnh giới linh thể, trận đồ này tuyệt đối sẽ không tái hiện trong tay nàng ta.

Quang mang thu lại, Cừu Hinh Dư đã hạ xuống.

Đám người Trịnh Hạo Thiên nhìn nhau cười, bốn người họ cùng quay về Biền Tây thành.

Lần này, bọn họ không lập tức trở lại Đại Linh giới, mà ở lại trong Biền Tây thành một tháng.

Trong đoạn thời gian này, tổng giáo đầu Phương Ngụy tuy tới thành bang các nơi tiêu diệt đàn thú bạo động, nhưng một số cường hào chân chính trong Hàn Lâm tiểu linh giới lại có không ít người tới bái phỏng Cừu Đường Cổ.

Bởi vì bọn họ đều biết, cho dù đám người Trịnh Hạo Thiên rời khỏi thành Biền Tây tới đại linh giới thì địa vị của tòa thành thị này ở trong thành Biền Tây sau này cũng sẽ hoàn toàn khác.

Một tháng sau, thực lực vừa tăng mạnh của đám người Trịnh Hạo Thiên đã hơi ổn định, mà đám Cừu Đường Cổ cũng đã chuẩn bị tỏa đáng.

Trong tuyền tống trận ở phía sau võ quan đột nhiên quang mang vạn trượng, đưa mọi người vào trong thông đạo truyền tống thần kỳ.

Phía trước trận đồ to lớn, Tằng Cẩm Kha và Trình Phụng Khải nhìn nhau, đều thở dài không thôi.

Cái lão già Cừu Đường Cổ này, quả thực là sinh được một nữ nhi tốt.

Song không có ai biết rằng, đúng vào lúc này, dưới chân núi Hùng Lang, trong tòa sơn mạch có lực lượng sinh mệnh cơ hồ bị hút đi nửa lớn này lại phát sinh một loại biến hóa kỳ dị mà người khác không biết được.

Một cỗ hắc khí cường liệt từ một chỗ nào đó ở dưới chân núi Hùng Lang từ từ hiện ra.

Tốc độ khoách tán của cỗ hắc khí này không nhanh, hơn nữa chỉ khoách tán tới chu vi khoảng trăm trượng là tự động dừng lại.

Nhưng, tất cả sinh vật bị cỗ hắc khí này bao phủ trong nháy mắt đều héo rũ, tất cả lực lực lượng sinh mệnh trên người chúng đều bị hút sạch.

Từng thanh âm như quỷ khóc sói tru vang vọng không ngừng trong hắc khí, giống như là tiếng rống giận không cam tâm của một ác ma tới từ địa ngục bị cầm tù ở đây phát ra.