Chiến Thiên

Chương 593: Ngưng kiếm tam bách




Bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên ngây ra, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng khẩn trương.

Trong bí đồ mà Vân thái thượng trưởng lão không chỉ có địa đồ chi tiết của các đại chiến trường, hơn nữa còn có cả một số kinh nghiệm tâm đắc.

Trên chiến trường bách tộc, trừ thiên cầm nhất tộc ra, những chủng tộc khách đều tận hết khả năng để tránh phi hành trên không trung.

Bởi vì không trung tuyệt đối thuộc địa bàn của Thiên Cầm nhất tộc, bất kỳ ai muốn ở đây gây hấn với sự uy nghiêm của thiên cầm nhất tộc đề sẽ gặp thảm sát, sau cùng là vẫn mệnh.

Cho nên đám người Trịnh Hạo Thiên tuy có năng lực phi hành, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi bộ dưới đất, không dám bây lên thiên không vô tận.

Có điều, cách nói này cũng không phải là tuyệt đối.

Nếu như là cường giả chân chính có uy năng vô địch, vậy thì chỉ cần chuẩn chị tâm lý làm người nổi trội, cũng có thể phi hành trên không trung nhìn ngắm đại địa.

Chỉ là, cường giả có tư cách làm vậy, hơn nữa còn không bởi vì vậy mà tử vong, mỗi một người đều có xưng hào vô địch.

Mà lúc này, mấy đạo ánh sáng từ trên không trung phi hành tới rõ ràng không phải là thiên cầm nhất tộc, nhưng không ngờ lại dám kết nhóm phi hành trên chiến trường bách tộc, vậy thì nhất định là có chỗ dựa, khiến tinh thần của bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên trong thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Chẳng lẽ vận khí của bọn họ lại tốt như vậy, vừa tiến vào Thất toàn chiến trường, hơn nữa còn ở ngay giao giới của vòng thứ hai đã gặp phải mấy vị cường giả cấp số này ư?

"Không đúng." Hai mắt Cừu Hinh Dư co rụt lại, nói: "Khí thế của họ không đúng."

Đám người Trịnh Hạo Thiên hơi gật đầu, đều có cảm giác tương tự.

Nếu là đại cường giả phi hành, khẳng định là khí diễm hun trời, tận tình thích phóng khí tức chí cường của mình ra, mang tới áp lực khổng lồ và trầm trọng cho tất cả các dị tộc, thậm chí là phi cầm nhất tộc trong không trung.

Nhưng mấy đạo ánh sáng này lại không có chút hung khí nào, ngược lại lộ ra một cỗ khí tức hoảng hốt bất an, tạo cho người ta cảm giác đang ôm đầu bỏ chạy như chó nhà có tang.

"Để ta xem thử." Lâm Đình quát khẽ một tiếng, hai cánh thò ra, nhẹ nhàng vỗ một cái rồi bay lên không trung.

Trong bốn người hắn là người duy nhất có thể tự do phi hành trên không trung mà không khiến quá nhiều cường giả chú ý.

Bởi vì chỉ cần nhìn thấy hai cái cánh của hắn, là biết ngay hắn khẳng định là một vị tộc nhân thiên cầm.

Tộc nhân thiên cầm bay lượn ở trong không trung tương đương với nhân loại đi lại trên mặt đất, ngư nhân nhất tộc bơi trong nước vậy, không gây ra quá nhiều cừu hận.

Động tác của Lâm Đình cực nhanh, trong lúc hai cánh dang ra đã bay lên không , nhưng chỉ trong nháy mắt đã hạ xuống.

Hắn cười ha ha, nói: "Những người này đang bỏ chạy trối chết, phía sau họ có truy binh."

Đám người Trịnh Hạo Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra những người này là bởi vì cùng đường, cho nên mới bay lên không trung để bỏ chạy.

Tuy bầu trời là cấm khu của chủng tộc dưới đất, nhưng nếu ngay cả mạng cũng đã không còn giữ được thì bay lên không trung cũng vậy cả thôi, cho dù là bị thiên cầm dị tộc cừu thị và truy sát thì cũng còn hơn là mất mạng ngay tại đương trường.

Những người đang phi hành trên không trugn sau khi đột nhiên nhìn thấy Lâm Đình bay lên cao, không ai là không kinh hoàng thất thố.

Bọn họ đều nhìn thấy hai cái cánh của Lâm Đình, tất nhiên cho rằng hắn là tộc nhân thiên cầm, vừa nghĩ tới một loại quy tắc ngầm nào đó ở trong chiến trường bách tộc, trong lòng họ bắt đầu kêu khổ không thôi.

"Tránh..."

Người giận đầu quát lớn một tiếng, dẫn mọi người ngoặt một cái trong không trung, không ngờ lại bỏ chạy theo hướng khác. Có điều một khắc chậm chễ này, những địch nhân truy đuổi không tha ở dưới đất đã tới nơi. Bọn họ nhao nhao gầm lên một tiếng, thân thể đằng không bay lên, từng đạo ánh sáng chói mắt lóe lên, quấn chặt lấy những người đang bay.

Trịnh Hạo Thiên nhìn một lát rồi nói: "Chúng ta giúp họ một chút đi." Text được lấy tại https://

Dư Uy Hoa ngây ra, nói: "Hạo Thiên, chúng ta đến đây là để thí luyện, bất kỳ dị tộc nào cũng là địch nhân của chúng ta, vì sao phải nhúng tay vào cuộc chiến của dị tộc, cứ để mặc bọn họ phân thắng bại rồi chúng ta mới nhảy vào chiếm tiện nghi đi."

Lâm Đình cười hắc hắc, nói: "Uy Hoa, chúng ta không phải là nhúng tay vào cuộc chiến của dị tộc, mà là giúp đồng tộc."

Dư Uy Hoa đột nhiên hiểu ra, nói: "Vậy những người đang chạy là nhân tộc ư..."

Trịnh Hạo Thiên và Lâm Đình đều có yêu hóa biến thân của đại bằng điểu, thần mục của họ cực kỳ lăng lệ, tuy song phương cách nhau rất xa, nhưng bọn họ đã nhìn rõ một số điểm đặc chưng của đối phương.

Tuy bọn họ không nhận ra truy kích ở phía sau là chủng tộc nào, nhưng những người đang bỏ chạy ở đằng trước chắc chắn là nhân tộc.

Thân hình hơi lắc lư, Trịnh Hạo Thiên đã hóa thành một đạo ánh sáng bay ra.

Tiếng cười dài của hắn vang lên trong không trung: "Lần này đến lượt ta ra tay."

Dư Uy Hoa lập tức hô to gọi nhỏ: "Hạo Thiên, để lại cho ta mấy tên."

Lâm Đình dang hai cánh, đã bay lên không, nhưng còn chưa kịp gia tốc bay đi thì cảm thấy dưới chân vướng víu, hắn cúi đầu nhìn xuống, không khỏi dở khóc dở cười, nói: "Uy Hoa, bỏ tay ra."

Tên đầu to Dư Uy Hoa này không ngờ lại nhảy lên không trung, ôm chặt lấy hai chân của hắn.

"Lâm Đình, ngươi bay nhanh mà, mang ta theo luôn đi." Gã vẫn không chịu buông ta, hét lên.

Cừu Hinh Dư mỉm cười, sải bước tựa chậm mà thật ra là nhanh đi theo.

Lâm Đình cười khổ một tiếng, nếu đổi lại là người khác dám nắm hai chân hắn, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí bắn cho một đạo kim quang thần mục. Nhưng đây là Dư Uy Hoa, hắn chỉ đành lắc đầu bất lực, hai cánh rung lên, mang tên đại gia hỏa này đuổi theo Trịnh Hạo Thiên.

Quang mang ở quanh người Trịnh Hạo Thiên lưu chuyển, thân hình của hắn nhẹ như chim yến, chân khí linh lực ở trong cơ thể trong nháy mắt hợp làm một.

Phù quang lược ảnh, môn công pháp này vào lúc mới sáng tạo, chỉ chẳng qua là để cho linh khí sư của Vạn Kiếm quyết dùng tạm, nhưng hiện giờ ở trong tay Trịnh Hạo Thiên lại được phát dương quang đại.

Sau khi chân khí và linh lực hợp làm một thể, tốc độ của phù quang lược ảnh được sự đề cao không gì sánh được, cơ hồ đã không kém tốc độ phi hành của tộc nhân phi cầm là bao.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh không gặp cản trở gì như thế này, càng có thể phát huy được Phù quang lược ảnh thuật tới cực hạn.

Cơ hồ là chỉ trong mấy cái hít thở, đạo hào quang mà Trịnh Hạo Thiên hóa thành đã lướt qua không gian lớn, bay vào trong đám người đang liều mạng chém giết đó.

Lúc này, song phương đang giao thủ, một bên là bảy nhân loại, bên kia là một đám dị tộc da màu xanh lục, đầu có sừng ngắn, thân hình khỏe mạnh thấp bé.

Nhân số của họ so với nhân loại thì nhiều hơn gần gấp bội, tu vi của cá nhân cũng không dưới nhân loại, đặc biệt là tốc độ di động của họ thì nhanh nhẹn tuyệt luân, lúc di động giống như là quỷ mị, mang tới sự uy hiếp rất lớn cho nhân loại.

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên lấp lánh linh quang, lập tức nhìn ra, trong những người này không ngờ đều là tu luyện giả bát giai hoặc là cao hơn, trong đó cửu giai chiếm một nửa lớn, mà cường giả thập giai thì chỉ lưa thưa vài người, cho dù là cả hai bên cộng lại cũng không quá sáu người mà thôi.

Tới đây, trong lòng hắn đã hơi hiểu ra, cường giả thập giai đều là nhân vật thực sự đứng trên đỉnh phong của tu luyện giả.

Mục đích cuối cùng mà họ tới đây chém giết cường giả dị tộc chính là để đột phá mình, có thể chuẩn bị cho ngày sau tấn thăng làm cường giả linh thể.

Dạng nhân vật này đều có một sự tự tin cường liệt đối với bản thân, cho nên bình thường mà nói đều là hành hiệp một mình hoặc là cùng với vài tộc nhân đồng giai kết bạn mà đi.

Mà mấy cường giả thập giai xuất hiện ở đây rõ ràng lại khác, hi vọng ngày sau có thể tấn thăng linh thể của họ chỉ sợ là khá xa vời.

"Có nhân loại, giết..."

Một tiếng quát to từ trong miệng một di tộc nhân nào đó phát ra.

Sau đó, hai dị tộc nhất lập tức quay người, lao về phía Trịnh Hạo Thiên.

Đây là hai cường giả dị tộc cửu giai, bọn chúng mặt mũi dữ tợn, da thịt màu xanh lục phát ra ánh sáng quỷ dị, ở trên mặt đất lóe lên một cái đã lập tức xuất hiện ở bên cạnh Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, quanh người hắn lập tức tràn ra vô số điểm sáng, những điểm sáng này không biến thành kiếm quang, mà là trong nháy mắt tụ lại với nhau.

Nếu như đệ tử môn hạ trong Vạn Kiếm tông nhìn thấy số lượng điểm sáng dung hợp với nhau này, vật thì tuyệt đối sẽ thốt lên kinh hãi.

Bởi vì điểm sáng mà lúc này Trịnh Hạo Thiên dung hợp lại, không ngờ không phải là một trăm, mà là đạt thành hơn ba trăm điểm.

Quang điểm lúc mới đầu hiện ra quanh người Trịnh Hạo Thiên là ba ngàn vạn điểm, nhưng khi ba trăm điểm này ngưng tụ lại, lập tức biến thành mười vạn điểm sáng.

Chỉ là, mỗi một điểm trong những điểm sáng này đều phóng ra uy năng cường đại khiến người ta cơ hồ phải nghẹt thở.

Hai dị tộc da xanh đã phóng tới cạnh Trịnh Hạo Thiên đồng thời kinh hãi trong lòng, bọn chúng cũng là cường giả thân kinh bách chiến, lập tức cảm thụ được loại cảm giác tử vong uy hiếp cường đại này.

Cơ hồ là xuất phát từ bản năng, bọn chúng không suy nghĩ gì mà lập tức lui ra sau. Cho dù là linh khí sư nhân loại này ở gần ngay trước mặt, tựa hồ như chỉ cần thò tay ra là có thể kích sát hắn.

Song, phản ứng của chúng tuy rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước rồi.

"Đi!"

Theo một tiếng quát khẽ của Trịnh Hạo Thiên, mười vạn điểm sáng này lập tức bạo trướng, biến thành cả mười vạn đạo kiếm quang, những kiếm quang này đột nhiên bắn ra, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xuyên thấu hai dị tộc xa xanh ở trước mắt.

Tốc độ của những dị tộc này tuy nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh hơn được Vạn Kiếm quyết chi quang.

Khi bọn chúng nhanh chóng lui ra sau, mười vạn kiếm quang đó đã bắn tới trước người chúng.

Trong miệng chúng phát ra tiếng hét cực kỳ sợ hãi, liều mạng kích phát bảo khí tùy thân và phòng ngự chi quang của thuẫn bài. Nhưng mười vạn kiếm quang này không phải là kiếm quang bình thường.

Phải biết rằng, trong Vạn Kiếm tông, cường giả thập giai bình thường cũng chỉ có thể tu luyện ngưng kiếm thuật tới mức bách kiếm hợp nhất mà thôi, hơn nữa những kiếm quang ngưng hợp thành một này chỉ là kiếm quang bình thường.

Nhưng cái mà Trịnh Hạo Thiên sử dụng không phải là ba trăm kiếm quang hợp nhất, hơn nữa mỗi một đạo kiếm quang đều là kiếm quang hạch tâm.

Uy năng cường đại của chúng, tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả thủ đoạn phòng ngự của hai vị cường giả dị tộc đều không hề bảo lưu phóng ra hết, nhưng, còn không đợi bọn chúng thở phào một hơi, hai mắt đã trợn trừng lên.

Bởi vì bọn chúng đều nhìn thấy, ở trước người chúng, bảo khí chi quang cường đại và thuẫn bài mà chúng dùng để giữ mạng giống như là giấy dán vậy, bị kiếm quang của đối phương xuyên thấu.

Tất cả những phòng ngự này ở trước mặt đối phương giống như là đồ chơi vậy, không có một chút tác dụng nào.

"Vù vù vù..."

Vô số tiếng phá không bén nhọn vang lên, trên người hai tên đó đã xuất hiện vô số lỗ máu, khi mười vạn kiếm quang quét qua, thân thể của hai người này đã tan thành những mảnh nhỏ, không còn ra hình người.