Chiến Thiên

Chương 71




Sau võ đài, treo một tấm vài trắng, trên mặt viết ba chữ to bằng huyết hồng :" Chỗ ghi danh."

Phàm muốn lên võ đài tỉ thí đều phải qua đây ghi danh.

Tuy dưới võ đài người tập võ khá là đông, nhưng không phải tất cả bọn họ có cái gan tham gia tỉ thí như vậy. Đối với kẻ không có lòng tin nào vào bản thân mình thì bất luận thế nào cũng không dám tham gia cuộc chiến sinh tử này.

Lúc ba người bọn họ đến dưới võ đài, lập tức nhìn thấy Cừu Bác Thành đang ngồi trên ghế thái sư vuốt vuốt chòm râu của mình.

Tuy người trên võ đài đánh nhau thừa sống thiếu chết, người dưới võ đài kêu gào ồn ào nhưng lão nhân gia vẫn điềm tĩnh như Phật Di Lặc ngồi trên ghế bất động như núi.

Phía trước lão nhân này, có ba cái bàn lớn, mỗi bàn là một văn sĩ trông coi.

Có lẽ đã qua nửa ngày nên số người đến ghi danh chỉ lác đác có vài người. Phía trước ba cái bàn lớn rất vắng vẻ. Nhưng dưới chân võ đài, những người chuẩn bị lên đài thì không hề ít. Nét mặt của bọn họ rất khác nhau, khẩn trương cũng có, bình thản cũng có mà hưng phấn cũng có.

Ba người bọn họ tới đây, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, mà ngay cả ánh mắt của Cừu Bác Thành cũng thay đổi.

Xét về vẻ ngoài mà nói thì ba người họ cũng không có gì đặc biệt nhưng xuất hiện ở nơi này lại làm người ta ngạc nhiên không thôi.

Nơi đây là võ đài sinh tử, một khi đặt chân lên võ đài, vậy thì sinh tử phải theo mệnh trời rồi.

Kẻ có thể chịu được áp lực cực lớn này phần lớn đều là thanh niên trai tráng 20 tuổi trở lên.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình thì thôi, nhưng Trịnh Hạo Thiên 13 tuổi xuất hiện ở đây đúng là có chút gai mắt.

Không những thế, vẻ ngoài của Trịnh Hạo Thiên rất dữ tợn, Lang Nha Bổng trên thân dùng dây mây quấn quanh cũng làm người khác chú ý. Nhưng mà tuyệt đại đa số ánh mắt của mọi người nhìn lướt qua bọn hắn đều có chút không cho là vậy.

Không có bao nhiêu người tin rằng Lang Nha Bổng trên lưng Trịnh Hạo Thiên thật sự là một thứ vũ khí. Nhưng cho dù thế nào bọn hắn đến đây cũng làm người khác để ý.

Dư Uy Hoa đi tới trước một cái bàn, trầm giọng nói :" Ba người chúng tôi ghi danh."

Văn sĩ ngồi trước liếc nhìn cả ba, rồi đưa ra ba tờ giấy, nói :" Trên võ đài, binh đao không có mắt, sinh tử bất luận, các ngươi suy nghĩ kĩ rồi hãy đồng ý."

Dư Uy Hoa nhếch miệng cười, hắn là người ngay thẳng phóng khoáng, đã quyết định thì tất nhiên là không có ý do dự.

Nhưng đúng lúc hắn định cầm lấy, một bàn tay khác đã đoạt lấy cả ba tờ giấy vào tay.

Dư Uy Hoa khẽ giật mình, không hiểu chút nào nhìn về phía Lâm Đình.

Ánh mắt của Lâm Đình xem xét qua ba tờ giấy, mới chậm rãi gật đầu nói :"Chúng tôi đồng ý."

Tuy đã có quyết định, nhưng trước khi chấp thuận vẫn phải cẩn thận kiểm tra lại một lượt.

Cừu Bác Thành liền điểm động,cũng không biết là tán thưởng hay là chán ghét nữa. Nhưng khi ánh mắt hắn chuyển tới Lang Nha Bổng hiếm thấy, trong ánh mắt liền tịnh quang liên thiểm, có chút hiểu được.

Ba người sau khi kí xong, bèn đi đến đoàn người dưới võ đài.

Dư Uy Hoa đột nhiên khẽ nói :" Không hay." Truyện YY - https://

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía hắn, không biết hán tử có vẻ ngoài hào sảng này đang kinh hô cái gì.

Dư Uy Hoa nắm cổ tay nói :" Ba người chúng ta không nên đi cùng nhau, nếu như bị sắp xếp trong một trận đấu thì làm thế nào?"

Mọi người nghe vậy không khỏi mỉm cười. Một hán tử trung niên cười to nói :" Tiểu tử, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta lên đài không phải theo thứ tự mà là do Cừu quản gia chỉ định. Lão nhân gia tuyệt sẽ không sắp xếp các ngươi cùng nhau đâu."

Người này xử thế khôn khéo, không chút gì cảm thấy hắn đang bợ đỡ Cừu Bác Thành.

Dư Uy Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu ba người bọn họ cùng lên võ đài đấu võ thì bất kể ai cũng sẽ không nhẹ tay.

Trên võ đài truyền lại tiếng "ầm" lớn. Hai người kia đã giao thủ xong, một người ôm cổ tay bị thương ảo não thối tràng, còn kẻ kia nghênh ngang tiếp nhận tiếng hoan hô của mọi người.

Ngay lập tức ánh mắt của mọi người đều hướng về Cừu Bác Thành, đợi hắn điểm danh xuất chiến.

Cừu Bác Thành vuốt râu, trầm ngâm tuần tự nhìn từng người.

Bỗng nhiên, một đạo âm thanh như sấm từ xa truyền tới.

"Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa..."

Tất cả mọi người đều giật mình, cùng hướng về phía âm thanh truyền lại.

Hai người mặc thân sam , diện mạo lạnh lùng gạt đám người sang hai bên, bước nhanh tới chân võ đài.

Thế tới hung hãn, nhưng cước bộ của một người có phần lảo đảo, dường như bị thương không nhỏ.

Vừa thấy mặt mũi hai người này, Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa lập tức không nhịn được cười.

Dư Uy Hoa cao giọng hỏi :" Bành Gia Báo, ngươi lần trước bị đánh còn không đủ sao, lẽ nào còn muốn một trận nữa?"

Kẻ cước bộ lảo đảo kia, đúng là kẻ lần lượt bị bại dưới tay hai người Dư Uy Hoa và Trịnh Hạo Thiên trong cuộc Sát Hạch Liệp sư. Với thân thủ của hắn, trong cuộc sát hạch Liệp sư thì mười phần phải đến chín phần là nắm chắc, chứ tuyệt không có đạo lí không qua nổi.

Nhưng thật đáng tiếc, khi hắn lần lượt đối chiến tay không và sử dụng vũ khí với Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa, kết quả là cả hai lần đều bị thua. Chẳng những không qua được cuộc sát hạch Liệp sư mà bản thân còn bị trọng thương. Trải qua mấy tháng điều dưỡng, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Lúc này cừu nhân tương kiến, trong đôi mắt của Bành Gia Báo ẩn hiện tơ máu, toàn thân dâng trào khí tức hung ác, dường như chỉ muốn nhào vào chặt chém bọn họ thành mấy khúc.

Người bên cạnh nhẹ nhàng đặt bàn tay xuống vai Bành Gia Báo.

Khuôn mặt người này rất giống với Bành Gia Báo, không cần giới thiệu cũng biết hai người bọn họ khẳng định có quan hệ huyết thống với nhau.

Ánh mắt hắn khẽ quét qua Dư Uy Hoa và Trịnh Hạo Thiên, cũng không nói một câu hiểm ác nào, mà hướng người về Cừu Bác Thành cúi xuống thật sâu :" Tại hạ Ngọc Đại Quan Bành Gia Hổ, bái kiến Cừu quản gia."

Cừu Bác Thành ngồi trên ghế thái sư, lãnh đạm nói :"Bành Gia Hổ, ân oán trước kia của các ngươi lão phu đây mặc kệ, nhưng hôm nay Cừu gia chúng ta tổ chức đại tỉ thí võ đài, ngươi đừng có đến đây quấy rối."

Bành Gia Hổ mặc dù nội tâm vô cùng tức giận nhưng có cho hắn thêm hai lá gan cũng không dám chọc vào Cừu gia.

Hít một hơi, Bành Gia Hổ mới nói :" Cừu quản gia, tại hạ hôm nay tới đây, chính là để tham gia võ đài, xin ngài cho phép."

Cừu Bác Thành hừ lạnh một tiếng nói :" Ngươi tham gia hay không, lão phu không quản được. Nhưng lão phu nói trước, nhất định sẽ không để mấy ngươi các ngươi cùng lên đài tỉ võ."

Hơi thở của Bành Gia Hổ lập tức liền nghẹn lại, trong lòng hắn cực kì buồn bực. Nếu như không cùng hai người bọn họ tỉ võ thì hắn còn muốn tham dự làm gì...

Do dự một lát, hắn mới nói :" Cừu quản gia, tại hạ nghe người ta từng nói qua. Chỉ cần song phương cùng đồng ý thì có thể được tranh tài với nhau."

Cừu Bác Thành không thèm để ý kẻ này, nhẹ nhàng nâng chén trà trước mặt lên, mở nắp khẽ thổi một hơi rồi từ tốn nói :" Đúng là có quy định này. Chỉ có điều nếu không phải lão phu chỉ tên, kẻ thắng cuộc cũng không có tư cách gia nhập Cừu gia."

Hai mắt Bành Gia Hổ sáng ngời, đột ngột xoay người nói :" Dư Uy Hoa, Trịnh Hạo Thiên hai người các ngươi dám giao thủ cùng ta không?"

Dư Uy Hoa định mở miệng, Lâm Đình đã cười nhạo :" Chúng ta đến đây tỉ võ là vì hai trăm lượng bạc, không phải tới đây lãng phí sức lực với ngươi."

Dưới lôi đài lập tức vang lên một tràng cười.

Người người nhìn về phía Lâm Đình đều mang theo chút đắc ý, mà ngay cả sắc mặt đang trầm xuống của Cừu Bắc Thành cũng khẽ biến đổi.

Bọn họ tới đây tỉ võ ngoài việc muốn gia nhập Cừu gia thì tất nhiên hai trăm lượng bạc cũng có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Nhưng có thể quang minh chính đại nói thẳng ra được thì Lâm Đình là người đầu tiên

Trong đôi mắt Bành Gia Hổ lóe lên một tia hung ác nói :" Các ngươi không dám."

Lâm Đình khoanh tay trước ngực, nói chầm chầm :" Chúng ta đương nhiên không dám. Nhưng mà..." Hắn cố tình kéo dài ngữ điệu nói tiếp :" Ngươi có thể đưa ra hai trăm lượng bạc, vậy thì chúng ta dám rồi."

Một lần nữa mọi người lại được dịp cười vang. Bọn họ sôi nổi thì thầm với nhau, nhìn huynh đệ Bành Gia Hổ với ánh mắt như đang xem kịch vui.

Biến cố dưới chân võ đài rất nhanh thu hút được tất cả. Bởi vì trên võ đài tạm thời không có ai tỉ thí nên tất nhiên là được mọi người chú ý rồi.

Ánh mắt huynh đệ Bành Gia Hổ hiển hiện hung lệ ngoan độc, đến tiếng hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp bực tức.

Hai mắt Cừu Bác Thành có chút hiếu kì, nhìn về phía Lâm Đình mà mang theo vài phần thưởng thức. Võ nghệ của kẻ này tạm chưa xác định, nhưng bị một kích của kẻ này, Bành Gia Hổ đã lập tức bấn loạn đảo lộn khí, thực lực mười phần thì cũng chỉ phát huy được cùng lắm bảy tám phần.

Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ thế này quả thật rất tốt.

Bành Gia Hổ đưa tay vào trong ngực lấy ra vài tấm ngân phiếu, ném mạnh xuống đất nói ;" Đây là hai trăm lượng bạc, các ngươi còn muốn nói gì không."

Lâm Đình tủm tỉm cười nhận lấy ngân phiếu. Hắn nheo nheo mắt, quay đầu cười nói :" Vậy mà thật có người mang bạc hiếu kính chúng ta, đúng là rất biết nghe lời."

Lúc này, tiếng cười vang lên càng lúc càng lớn, ngay cả mấy tên văn sĩ phụ trách ghi danh cũng không nhịn được cười.

Dư Uy Hoa cười to lắc đầu. Hắn cùng Lâm Đình ở cùng nhau đã lâu, tự nhiên là nhận ra dụng ý của hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ chiếm được nhiều lợi lộc vậy. Lập tức tiến lên một bước nói :" Bành Gia Hổ, người vì đệ đệ ngươi mà báo thù, vậy thì thượng võ đài đi."

Đôi mắt Bành Gia Hổ lập lòe hung quang nói :" Ngươi chính là Trịnh Hạo Thiên?"

Dư Uy Hoa ngẩn người nói :" Không phải."

"Đã không phải, vậy ngươi hãy đứng qua một bên chờ." Giọng hắn đầy vẻ căm hận nói :" Trịnh Hạo Thiên, ngươi chặt đứt chân tay đệ đệ ta. Hôm nay ta bắt ngươi phải hoàn trả gấp đôi, ngươi có dám ứng chiến."

Trong mắt hai người Dư Uy Hoa và Lâm Đình cùng lóe lên một tia cổ quái.

Nếu là Dư Uy Hoa xuất thủ, song phương thắng bại thế nào thì phải đợi sau khi giao thủ mới rõ được. Nhưng hắn nghĩ muốn khiêu chiến với Trịnh Hạo Thiên...

Khẽ mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên cởi bỏ dây mây trên người ra, giao lại Lang Nha Bổng cho Dư Uy Hoa, hắn tùy ý nói :" Cầu còn không được." ….