Chiến Thiên

Chương 856: Thủ vệ giả




Bên dưới cung điện ma thần, có một mật thất rộng lớn.

Toàn bộ mật thất được xây dựng bằng những khối cự thạch hiếm thấy. Ở trên cự thạch lại được điêu khắc vô số phù văn. Khi đám phù văn chi chít tối nghĩa này tụ hợp với nhau lại một chỗ, liền lập tức sinh ra một loại lực lượng cực kỳ khổng lồ.

Phàm là người tới gần mật thất này trong phạm vi mười trượng, lập tức sẽ cảm nhận được một áp lực khiến người ta hít thở không thông dâng lên từ tận đáy lòng.

Trịnh Hạo Thiên cũng coi như người có kiến thức rộng rãi, nhưng sau khi nhìn thấy căn mật thất này, vẫn không nhịn được mà trợn tròn mắt lên.

Trát Hách Đặc ma thần không hổ là nhân vật đỉnh phong chuyên tu phù triện chi đạo. Không ngờ ngay cả trên cự thạch cũng có thể điêu khắc siêu cấp phù triện cường đại. Mà càng quan trọng là, những phù triện này cũng không hề tồn tại đơn lẻ, mà còn có thể câu thông lẫn nhau, khiến cho linh lực vô cùng vô tận lúc này cũng tồn tại, bảo hộ xung quanh mật thất.

Phảng phất như nhìn thấu nỗi khiếp sợ của Trịnh Hạo Thiên, Gia Ma cười ngạo nghễ, nói: "Đây chính là tác phẩm của lão sư. Lão nhân gia tuy không phải là trận pháp sư, nhưng uy lực bộ phù triện đại trận này cũng tuyệt đối không thua gì hộ sơn đại trận của các siêu cấp môn phái đâu."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Bộ phù triện đại trận này thật sự có uy lực như thế?"

Gia Ma dùng một ánh mắt diễu cợt mà nhìn Trịnh Hạo Thiên, nói: "Sau khi đột phá tới cảnh giới đại ma vương, lão sư đã bắt nghiên cứu bộ phù triện đại trận này rồi." Thở ra một hơi thật dài, hắn lại nói: "Lão nhân gia đã phải hao phí vô tận tâm huyết và thời gian mới có thể luyện chế thành công bộ phù triện đại trận này. Mà trong một khắc khi bộ phù triện đại trận này tái hiện thế gian, thì đó cũng là lúc lão nhân gia tấn chức ma thần."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, ánh mắt nhìn phía cự thạch lại có thêm mấy phần khác biệt. Thì ra bên trong những khối cự thạch này lại ẩn chứ một câu chuyện như vậy. Trong lòng hắn thậm chí còn xuất hiện một cảm giác khác thường.

Nếu để hắn thoải mái nghiên cứu những khối cự thạch này, đồng thời nắm giữ được huyền ảo ẩn chứa bên trong, thì chẳng phải hắn đã lập lại một lần nữa quá trình Trát Hách Đặc ma thần tiến giai sao....

Có lẽ, hắn còn có thể thẳng tiến vào cảnh giới tông sư cũng chưa biết chừng.

"Đừng si tâm vọng tưởng nữa." Gia Ma cười lạnh nói.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, thầm đề cao cảnh giác. Vị đại ma vương này lại có thể đoán ra tâm tư của hắn, quả thực là khó tin.

"Hừ, phàm là lần đầu tiên tiến vào nơi đây, đồng thời nhìn thấy tòa phù triện đại trận này, ai cũng có ý nghĩ như ngươi thôi." Gia Ma cười lạnh, nói: "Bất quá, thật đáng tiếc, con đường tấn chức ma thần của mỗi người lại một khác. Đừng nói là sau khi tấn chức ma thần, lão sư đã thi pháp che lấp điểm mấu chốt của phù triện đi. Cho dù lão nhân gia có để mặc ngươi thoải mái nghiên cứu, ngươi cũng đừng mơ tưởng nhận được cơ hội tấn chức ma thần."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ồ lên một tiếng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm trở lại, cười khổ nói: "Thì ra là thế, đúng là tại hạ mơ tưởng hão huyền rồi."

Gia Ma sải bước tăng tốc, chẳng mấy chốc đã đi tới cảnh cửa lớn của mật thất, tiếp đó lấy ra một tấm lệnh bài, đặt lên cửa đá.

Sau nửa khắc, cửa đá chậm rãi mở ra một khe nhỏ, một thanh âm hùng hậu hữu lực từ trong ầm ầm vang lên.

"Gia Ma đại nhân, có chuyện gì sao?"

Gia Ma mặc dù là người cầm quyền thực tế trong toàn bộ doanh địa, nhưng vào giờ khắc này, hắn cũng không dám có chút kiêu ngạo, mà ngược lại còn nghiêm nghị nói: "Diệp Khả huynh đệ, tỷ thí lần này đã chấm dứt, dựa theo phân phó của lão sư, ta đưa ngươi xuất sắc nhất tới đây."

"Két két...."

Cùng với tiếng rin rít chói tai, cánh cửa đá rốt cuộc cũng mở ra.

Một thân ảnh cao lớn từ trong chậm rãi bước ra.

Đây là một vị hoàng tộc Địa ma thân cao hơn một trượng, trên đầu hắn có một chiếc sừng thật lớn, trong cặp mắt lớn như đôi chuông đồng còn chớp động hào quang chấn nhiếp tâm thần người ta.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên dừng lại trên trán người này, khóe mắt không khỏi thoáng nhảy dựng lên.

Tám sao, ở trên trán hắn không ngờ có một ấn ký tám ngôi sao.

Hoàng tộc Địa ma vốn chính là một trong thiên địa nhị thập tứ thánh, có sức chiến đấu rất cường hãn. Mà vị hoàng tộc Địa ma trước mắt này rõ ràng không phải là Địa ma bình thường. Uy áp phóng từ người hắn thậm chí còn vượt qua cả đại ma vương Gia Ma.

Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua người Gia Ma, lúc này, hắn đã hiểu ra rất nhiều thứ.

Trát Hách Đặc ma thần mặc dù rời khỏi doanh địa, nhưng cũng lưu lại một ít chuẩn bị. Ví dụ như vị hoàng tộc Địa ma thủ vệ bảo khố này cũng có thực lực cường hãn khiến Gia Ma phải kiêng kỵ.

Nếu không phải như vậy, sợ rằng Gia Ma đã sớm lẻn vào bảo khố, đánh cắp long tinh ra rồi, làm sao phải hao tổn bao nhiêu tâm cơ để giúp Trịnh Hạo Thiên đoạt được ngôi đầu trong cuộc tỷ thí chứ.

Ánh mắt Diệp Khả dừng lên trên người Trịnh Hạo Thiên, nghi hoặc, nói: "Vị này là ai, vì sao bổn tọa chưa bao giờ gặp qua?"

"Diệp Khả huynh đệ, vị này là Thiên Hạo, mới bái nhập làm môn hạ lão sư. Hắn cũng là hoàng tộc Địa ma nhất mạch các ngươi đó." Gia Ma chậm rãi, nói: "Tuy hắn vừa mới bái sư, nhưng thiên phú trên phù đạo đúng là không ai bằng, không ngờ đánh bại toàn bộ đám Áo Khắc rồi."

Diệp Khả hé miệng,m cười, nói: "Hắc hắc, trong cơ thể hoàng tộc Địa ma chúng ta có chảy xuôi huyết mạch cao quý của tiền bối viễn cổ, chỉ một đám nhân ma và...... Địa ma bình thường làm sao có thể so sánh được."

Hắn vốn muốn gộp cả Thiên ma vào trong đó, nhưng tốt xấu gì cũng nhớ tới thân phận, lai lịch của Gia Ma, cho nên mới gạt Thiên ma nhất mạch ra ngoài.

Gia Ma thầm tức giận trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, nói: "Diệp Khả huynh đệ, người ta đã dẫn tới, ngươi dẫn hắn vào trong bảo khố lựa chọn bảo vật đi."

Diệp Khả gãi gãi đầu, nói: "Gia Ma đại nhân, hiện giờ ma thần đại nhân không có ở trong doanh địa,để hắn vào thì không được rồi...."

Vẻ mặt Gia Ma vẫn không thay đổi, nói: "Đây là phân phó của lão sư trước khi lên đường. Ta chẳng qua chỉ tuân mệnh hành sự thôi. Nếu ngươi không cho hắn vào, chờ đến khi lão sư trở về, ta cứ như thực mà bẩm báo thôi."

Diệp Khả lặng đi một chút, liên tục xua tay, nói: "Gia Ma đại nhân hiểu lầm rồi, ta có nói muốn làm trái mệnh lệnh của ma thần đại nhân đâu."

Sắc mặt Gia Ma thoáng trở nên quỷ dị, nói: "Ngươi đi theo chiến đấu chi đạo, bản thân cũng có thực lực tám sao đỉnh phong. Mà hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tử đi theo phù triện chi đạo, chẳng lẽ còn phải sợ sao?"

Diệp Khả cười ha ha, nói: "Gia Ma đại nhân nói không sai, có ta thủ vệ ở nơi này, khẳng định không thể xảy ra nhiễu loạn.

Hắn quay đầu, nói: "Thiên Hạo, ngươi theo ta vào thôi."

Trịnh Hạo Thiên vâng một tiếng, quay đều nhìn về phía Gia Ma. Vị đại ma vương này chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt lại ẩn ước lóe lên một tia mừng thầm.

Chỉ cần Trịnh Hạo Thiên có thể tiến vào bảo khố, đồng thời làm theo lời hắn dặn dò, thì tám chín phần mười sẽ lấy được kiện bảo bối mà hắn khát cầu nhất.

..................

"Ầm...."

Thanh âm như sấm động từ sau lưng vang lên, cánh cửa bảo khố đã đóng lại.

Diệp Khả đột nhiên xoay người, nhìn Trịnh Hạo Thiên từ trên xuống dưới một lượt.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thất kinh, cẩn thận đề phòng. Bất quá, đối với Thông Thiên sáo trang và Mộng Yểm, hắn cũng có niềm tin cường đại. Cho dù tên hoàng tộc Địa ma này có nhãn lực cường đại hơn nữa, cũng đừng mơ nhìn ra điều gì sơ hở.

Sau một hồi lâu, Diệp Khả đột nhiên cất tiếng cười dài, nói: "Tốt, tốt, tốt...."

Trịnh Hạo Thiên lặng đi một chút, khó hiểu hỏi: "Diệp Khả đại nhân, có chuyện gì sao?"

Diệp Khả cười lớn, nói: "Ngươi khá lắm, không khiến hoàng tộc Địa ma chúng ta phải hổ thẹn." Hai mắt hắn trợn lên, nói: "Môn hạ đệ tử của đại cứ hai năm lại tỷ thí một lần, chỉ là trong vòng mười năm trở lại đây, tiến vào bảo khố đều là đám Thiên ma, nhân ma hoặc là Địa ma bình thường. Hoàng tộc Địa ma nhất mạch chúng ta đã mười năm không đoạt được ngôi đầu rồi."

Trịnh Hạo Thiên há hốc miệng, có chút dở khóc dở cười.

Thì ra, tuy ma thần đại nhân không phân biệt huyết thống cao quý sang hèn, nhưng vị hoàng tộc Địa ma tám sao trước mắt này lại hoàn toàn bất đồng.

Diệp Khả rốt cuộc cũng thu hồi vẻ tươi cười, nói: "Bảo khố của đại nhân có phân nội ngoại, nếu như là mấy tên đáng chết kia đoạt được ngôi đầu, bổn tọa chỉ mở ra bảo khố tầng ngoài cùng, để bọn hắn chỉ đoạt được bảo vật bình thường. Nhưng nếu như ngươi là hoàng tộc Địa ma nhất mạch chúng ta thì...." Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ mở cả nội ngoại khố ra, nhưng có thể đọat được bảo vật gì thì phải xem nhãn lực và cơ duyên của ngươi rồi."

Trịnh Hạo Thiên mừng rỡ trong lòng, trong đầu lóe lên một ý niệm nhanh như chớp.

Gia Ma nhất định sớm dự liệu được tình huống này, cho nên mới cố ý lựa chọn một phù đạo đại sư hoàng tộc Địa ma để làm nghiệm vụ này.

Gật đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị, nói: "Đa tạ Diệp Khả đại nhân."

Diệp Khả phất phất tay, nói: "Ngươi không cần cảm tạ ta." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Bất quá, nếu như ngươi muốn báo đáp ta, thì trong những cuộc tỷ thí sau này, phải đoạt được nhiều ngôi đầu vào. Đừng để đám tạp chủng chết tiệt kia làm ô uế bảo vật của đại nhân."

Nói tới đây, biểu tình trên mặt hắn lại có chút dữ tợn.

Rất hiển nhiên, đối với bọn Áo Khắc, hắn chẳng những không có hảo cảm gì, mà ngược lại còn cực kỳ căm ghét.

Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, cung kính vâng dạ. Nhưng trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, chờ đến khi mình lấy được bảo vật, sẽ lập tức sẽ quất ngựa truy phong.

Hai người chúng ta nhất định sẽ không có cơ hội gặp lại nữa đâu.

Hai tay Diệp Khả kết ấn, từng cỗ từng cỗ lực lượng kỳ dị từ trên tay hắn phóng thích ra. Những lực lượng này tràn ngập trong hư không, phảng phất như động chạm tới cơ quan nào đó, khiến trong bao khổ lập tức xuất hiện những tiếng vang quỷ dị.

Sau một khắc đồng hồ, tất cả động tĩnh đều đỉnh chỉ.

Diệp Khả cười ha ha, nói: "Hiện tại ngươi có thể tiến vào lựa chọn bảo vật rồi. Bổn tọa cái gì cũng không thấy, không biết, ngươi hiểu chứ?"

Trịnh Hạo Thiên trong lòng mừng thầm, vội vàng nói: "Tại hạ hiểu."

Diệp Khả dựng một ngón tay lên, nói: "Nhớ rõ, chỉ được lựa chọn một kiện bảo vật duy nhất. Sau khi lựa chọn thì có thể mở miệng gọi ta, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Nhưng nếu ngươi cầm hai kiện bảo vật, thì cấm chế sẽ tự động phát động, đá ngươi ra khỏi bảo khố."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Không phải là giết luôn ta sao?:

Diệp Khả tức giận, nói: "Nơi này chính là trọng địa tàng bảo, cho dù muốn giết ngươi thì cũng không phải ở chỗ này."

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, trong lòng lập tức xuất hiện một ý niệm lớn gan trong.

Diệp Khả hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cũng đừng si tâmvọng tưởng nữa. Nếu như chỉ lấy một kiện bảo bối, vô luận ngươi có lấy cái gì, ta cũng có thể làm như không biết. Nhưng nếu như ngươi cầm hai kiện, thì bổn tọa sẽ đích thân xuất thủ bắt ngươi lại, đồng thời thu hồi bảo vật. Hừ, trừ phi ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay bổn tọa, nếu không cuối cùng cũng công cốc mà thôi."

Trịnh Hạo Thiên thu liễm tâm thần, vội vàng nói: "Đại nhân yên tâm tại hạ nhớ kỹ rồi."

Diệp Khả chậm rãi gật đầu, thân hình vừa nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy. Truyện YY - https://

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu lên, nhìn bảo khố trống rỗng không một bóng người, trong con người chớp động vô số hào quang hưng phấn....