Chiến Trường Hậu Cung

Chương 12




Mười lăm tháng ba, ngày đầy tháng của tam hoàng tử Tiêu Bình, hoàng thượng thậm chí hạ lệnh cho mệnh phụ kinh thành vào cung chúc mừng, bởi vì chuyện của Tĩnh Huệ quý phi, lễ tắm ba ngày của tam hoàng tử có chút đơn giản hóa, lần này hoàng thượng muốn hoàng cung được dịp mở ra không khí vui mừng.

Sáng sớm Lý An Nhiên đã phải phải dậy sớm, sau khi trang điểm xong xuôi, nàng liền đến chỗ của tam hoàng tử Tiêu Bình, đứa nhỏ một tháng tuổi đã nảy nở trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu, lúc Lý An Nhiên đến thì hắn còn ngủ, nhìn bộ dạng vù vù ngủ say của hắn, Lý An Nhiên trong lòng mềm nhũn, cũng không đi quấy rầy vật nhỏ, nàng bắt đầu kiểm tra hoạt động của cung nhân, dù sau hôm nay cũng là ngày đầy tháng của Bình Nhi, mọi người đều rất bận rộn, lúc này Thanh Y tiến vào cười nói

“nương nương”

Lý An Nhiên quay đầu nhìn, nàng phát hiện tiến vào cùng với Thanh Y còn có một thân ảnh nhỏ, Lý An Nhiên không khỏi vui mừng tươi cười tiến lên ôm lấy đứa nhỏ kia.

“Diệp Nhi, sao lâu như vậy rồi không đến thăm ta chứ, thật là làm ta nhớ ngươi chết đi được, đến a, đưa má cho nương nương hôn một cái nha”

“không thèm”

Diệp Nhi trừng mắt, bộ dạng có chút chống đối, thấy vậy Lý An Nhiên liền ngạc nhiên, cảm thấy có điểm khác thường nhưng nàng chưa kịp hỏi thì tiểu gia hỏa Tiêu Bình kia bị tiếng động trong phòng đánh thức, cựa quậy thân mình sau đó là khóc lên, Lý An Nhiên liền bế Diệp Nhi đi đến tú đôn, thả hắn ngồi xuống, bên kia Xuân Ý và vú nương đã tiến lên giải quyết tiểu gia hỏa đang khóc nháo kia, đợi khi được ăn no hắn mới chịu yên tĩnh lại, trong lúc đó Diệp Nhi mở mắt to nhìn chằm chằm Tiêu Bình.

Tiếp nhận Tiêu Bình từ trong tay vú nương, tiểu gia hỏa lúc này đã ăn no tắm rửa sạch sẽ, hắn bắt đầu liếc mắt nhìn xung quanh đồng thời phun bong bóng, Diệp Nhi tự mình áp đến trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như đang nghiền ngẫm đánh giá, sau đó lộ ra vẻ mặt buồn bực nói

“xì! xấu muốn chết, lại ồn ào nữa, ngươi vì cái gì phải thích hắn”

Lý An Nhiên không khỏi buồn cười

“hắn dù xấu hay đẹp đều là đệ đệ của ngươi, sao có thể chê hắn chứ, hắn nghe được sẽ rất buồn đó”

“hừ! hắn còn nhỏ như vậy, làm sao hiểu ta đang nói gì?”

“ai nói là hắn không hiểu, hắn đang rất muốn gọi ngươi đại hoàng huynh đó”

“ai thèm là đại hoàng huynh của hắn, ta …”

Nói đến đây Diệp Nhi đột nhiên trợn mắt nhìn Lý An Nhiên, bộ dạng sợ hãi

“ngươi … ngươi đã biết?!”

“ta sớm đã biết nha”

Lý An Nhiên cười cười nhìn bộ dạng khiếp sợ của cái tên không được tự nhiên nào đó, trong lòng vừa buồn cười vừa có chút chua sót, nàng sớm đã điều tra ra thân phận của Diệp Nhi, đại hoàng tử Nam Tề, được ghi dưới danh nghĩa của Đức phi, đồng thời nàng cũng biết được cuộc sống của hắn ở Ly Hoa cung không được tốt, dù vô cùng đau xót nhưng cũng không có cách nào khác.

Diệp Nhi lúc này lộ ra vẻ hơi bất an, do dự một chút mới nhìn Lý An Nhiên hỏi

“ngươi … ngươi đã biết thân phận của ta, vậy … vậy ngươi có còn thích ta nữa không? ngươi không cần ta nữa sao?”

Dù ra vẻ quật cường nhưng ánh mắt của hắn đã đỏ lên tiết lộ trong lòng bất an khổ sở, Lý An Nhiên chắc chắn nàng mà mở miệng nói câu không cần nước mắt của hắn sẽ lập tức rơi xuống, Lý An Nhiên trái tim lập tức tan thành nước, đau xót không nói nên lời, một tay ôm Tiêu Bình một tay lập tức ôm lấy đứa nhỏ quật cường Diệp Nhi vào lòng, dịu dàng nói

“ta vẫn cần ngươi, vẫn thích ngươi”

Nghe vậy Diệp Nhi có chút không tin đẩy Lý An Nhiên ra, chỉ vào Tiêu Bình nói

“nhưng ngươi có hắn rồi, ngươi không cần ta nữa ”

“sao có thể a, ta thích hắn nhưng ta cũng thích Diệp Nhi nha, ta thích hai đứa là như nhau, Diệp Nhi ngốc, ta sao có thể không cần ngươi chứ? có phải vì biết ta có Bình Nhi nên cả tháng nay không đến tìm ta có phải không?”

Diệp Nhi cuối cái đầu nhỏ, khẽ gật gật mấy cái, Lý An Nhiên lập tức đau lòng thở dài nói

“ngốc quá, ngươi làm ta lo lắng đó, không biết ngươi ở Ly Hoa cung có sảy ra chuyện gì hay không, nếu không phải Tiểu Nhất Tử nói ngươi vẫn sống tốt ta đã chạy đến Ly Hoa cung rồi, cả tháng nay có ai ức hiếp ngươi không? ”

“Đức phi không có nhìn đến ta, mấy nô tài kia cũng không quan tâm ta, ta một mình sống rất tốt”

Lý An Nhiên trong lòng đau nhức, nàng biết Đức phi đối với Diệp Nhi rất là lạnh nhạt, mấy cung nhân cũng không tận trách, chả trách sau hôm đó hắn lại muốn tìm chết, trong lòng nàng muốn làm gì đó nhưng khổ nỗi vẫn chưa có cơ hội, chỉ có thể ủy khuất Diệp Nhi tiếp tục chịu đựng ở lại Ly Hoa cung mà thôi, ít ra nếu như hắn không có suy nghĩ dại dột thì cũng không ai dám làm gì hắn, dù sao hắn cũng là đại hoàng tử của hoàng thượng, mà thái độ của hoàng thượng đối với Diệp Nhi rất tốt, thường xuyên đến thăm hắn.

Lý An Nhiên ôn nhu xoa đầu Diệp Nhi

“sáng sớm đã đến đây, vẫn chưa ăn gì phải không?! cùng nhau ăn đi ”

Diệp Nhi lúc này mới gật gật đầu nhỏ, được Lý An Nhiên dỗ dành một hồi, hắn mới hạ tâm xuống cũng không lo sợ Lý An Nhiên không cần hắn nữa, ngược lại bắt đầu chơi với Bình Nhi, đứa nhỏ này dù ngoài mặt như là không thích nhưng ánh mắt nhìn Bình Nhi lại tỏa sáng. Ở một bên nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng Lý An Nhiên đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.

Ngay lúc này, một thân ảnh minh hoàng đột nhiên từ cửa bước vào, Lý An Nhiên và Diệp Nhi đồng loạt giật mình. Hoàng thượng cũng không có vẻ là bất ngờ khi thấy Tiêu Diệp ở đây, nhìn bộ dạng giật mình của Lý An Nhiên, hoàng thượng cười khẽ

“Sao vậy? trẫm đến không đúng lúc sao?”

“A... không có, tham kiến hoàng thượng”

“Được rồi, đứng lên đi”

Nói xong hoàng thượng quay sang Tiêu Diệp hỏi

“Diệp Nhi cũng đến rồi đấy à?”

“Dạ! phụ hoàng, Diệp... Diệp Nhi tham kiến phụ hoàng”

“Tốt!”

“Phụ...phụ hoàng....”

Tiêu Diệp hơi bất an nhìn hoàng thượng, thấy vậy hoàng thượng hơi nhướn mày

“Nam tử hán đại trượng phu sao có thể ấp úng nói không ra lời như vậy?”

“Phụ hoàng, là Diệp Nhi tự mình chạy đến, không phải là lỗi của Thuần chiêu dung, phụ hoàng đừng trách nàng được không?!”

Hoàng thượng hơi bất ngờ nhìn Tiêu Diệp, sau đó hắn nở nụ cười xoa đầu Tiêu Diệp nói

“Nàng yêu thương Diệp Nhi, phụ hoàng sao có thể trách nàng ấy”

Nghe vậy, Tiêu Diệp sắc mặt mới dãn ra, tươi tắn nở nụ cười.

Hoàng thượng tiến đến ôm lấy tam hoàng tử đang trừng mắt to quan sát xung quanh, ánh mắt cũng dịu dàng đi nhiều, Lý An Nhiên cảm động nhìn Tiêu Diệp, hắn mới bao lớn tuổi mà đã biết nói giúp cho nàng rồi, nếu hoàng thượng không có ở đây chắc nàng đã không kềm được xông qua ôm lấy đứa nhỏ đáng yêu kia mà thơm vài chục cái. Nhưng Lý An Nhiên chỉ có thể nén xuống, quay sang hỏi hoàng thượng

“Hoàng thượng đã dùng thiện chưa ạ?”

“Vẫn chưa, nàng chuẩn bị đi”

“Vâng”

Lý An Nhiên lập tức phân phó người đi làm, sau đó quay trở về phòng thì thấy hoàng thượng cùng Tiêu Bình, Tiêu Diệp đang chơi cùng một chỗ, nàng có chút giật mình nhìn hoàng thượng, hắn đang cười, nụ cười ấm áp yêu thương như vậy lần đầu tiên nàng mới thấy.

Hoàng thượng quay đầu nhìn ra cửa phát hiện Lý An Nhiên đứng ở đó, nàng cũng cười, nụ cười dịu dàng ôn nhu của nàng khiến hoàng thượng hơi không được tự nhiên vội quay đầu đi ho khan mấy tiếng, không ai hỏi tự mình giải thích

“Hôm nay chính vụ bận rộn, khoa thi vừa mới kết thúc, trẫm phải thương nghị với nội các đại học sĩ, sợ rằng không đến được đầy tháng của Bình Nhi cho nên mới đến thăm nó một chút.....khụ.... vất vả cho nàng”

Hình như đây là lần đầu tiên hoàng thượng nói mấy lời an ủi người như vậy cho nên hắn hiếm khi thấy lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, Lý An Nhiên trong lòng hơi động một chút, nàng nở nụ cười nói

“Thần thiếp hiểu được, hoàng thượng không cần lo lắng”

“Ừ!”

Rất nhanh ngự thiện được dọn lên, Bình Nhi được được nhũ nương ôm đi, Lý An Nhiên cùng hoàng thượng và Tiêu Diệp dùng thiện, không khí tuy yên lặng nhưng thoải mái, không biết hoàng thượng đến chỗ phi tần khác thì như thế nào, nhưng khi ở chỗ nàng hắn là một hoàng đế rất phóng khoáng, hắn không cần ngươi hầu hạ đến từng miếng ăn như hình tượng hoàng đế mà nàng biết, bình thường lúc dùng thiện hắn sẽ tự động gắp đồ ăn, nếu tinh ý biết hắn muốn ăn gì thì có thể gấp hộ hắn biểu hiện mình quan tâm, cho dù ngươi không quan tâm gì đến hắn mà chỉ tự lo ăn một mình hoàng thượng cũng không nói gì, ngược lại hắn còn dùng loại ánh mắt hứng thú nhìn chăm chú, Lý An Nhiên công nhận, dù bề ngoài hoàng thượng rất lạnh nhạt đôi lúc có vẻ nghiêm nghị nhưng thật sự hầu hạ hắn không khó.

Tiêu Diệp nhìn phụ hoàng hắn và Thuần chiêu dung bình thản dùng thiện, không nói tiếng nào nhưng lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt đều có ý cười, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy thực vui vẻ. Lý An Nhiên phát hiện Tiêu Diệp cười híp cả mắt ăn canh trong bát, khẽ nở nụ cười gắp cho hắn một đũa đồ ăn.

“Ăn chút đồ này đi, đừng chỉ lo ăn canh, như vậy không chắc bụng đâu, rất nhanh đói ”

“Ta sẽ ăn điểm tâm thêm, lát nữa ngươi bảo người làm bánh hoa sen cho ta đi, lần trước ăn rất ngon đó, còn có sữa chua nữa”

“Ồ! sữa chua là cái gì?”

Hoàng thượng cười cười nhìn Tiêu Diệp hỏi, tiểu gia hỏa dù thông minh nhưng tuổi cũng còn nhỏ, nghe phụ hoàng hỏi vậy thì lập tức giải thích nào là dùng sữa lên men rồi ủ nhiệt độ gì đó mà Lý An Nhiên nói cho hắn biết đều khai ra, hoàng thượng còn thực hứng thú nghe xong sau đó quay sang Lý An Nhiên cười nói

“thì ra ái phi còn có thể làm được đồ tốt như vậy”

Lý An Nhiên hơi xấu hổ cười cười

“thần thiếp thật ra chỉ biết làm mỗi cái này”

“hôm nào trẫm phải nếm thử mới được”

“vâng, vài hôm nữa thần thiếp sẽ chuẩn bị”

Đợi khi dùng thiện xong, Lý An Nhiên nhận lấy trà đưa lên cho hoàng thượng, sau đó quay đầu nhìn Diệp Nhi cười nói

“Diệp Nhi, Thanh Y đang đợi ngươi nha, mau đi đi, đợi lát nữa mọi người đến sẽ rất bận rộn”

Diệp Nhi nghe Lý An Nhiên nói vậy lập tức biến sắc mặt, rất không tình nguyện nhìn Lý An Nhiên lại nhìn hoàng thượng, thấy hai người đều không nói gì hắn liền cuối đầu ủ rũ thở dài một hơi tụt xuống ghế đi tìm Thanh Y, lúc này hoàng thượng mới bình thản lên tiếng nói

“cung nữ của nàng y thuật cao siêu như vậy thân thế nhất định không nhỏ”

Lý An Nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, hơi có vẻ lấy lòng nói

“dù có thân thế ra sao nàng hiện tại cũng chỉ là cung nữ của thần thiếp mà thôi, người không cần lo lắng a”

“ai nói trẫm là lo lắng?! trẫm là tò mò mà thôi, y thuật cao siêu như vậy ngay cả thái y của trẫm cũng không sánh bằng, khiến trẫm nhớ đến một người trong quá khứ từng chữa bệnh cho trẫm lúc nhỏ”

Lý An Nhiên yên lặng, hoàng thượng lại nói tiếp

“trẫm nghe nói người kia trên đường về quê cả gia quyến đều gặp nạn, nếu may mắn còn lại hậu duệ có thể trị khỏi chân của Diệp Nhi, trẫm nhất định trọng thưởng”

Lý An Nhiên thở dài nói

“hoàng thượng không trách thần thiếp đã dấu diếm sao?”

“nàng vì Diệp Nhi không ngại bày ra vũ khí lợi hại nhất của mình trước mặt trẫm, trẫm còn có thể trách cái gì”

Nghe hoàng thượng nói vậy, Lý An Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng cược đúng rồi, hoàng thượng quả thật biết, hoàng thượng đã sớm biết quan hệ của nàng và Diệp Nhi như vậy chuyện nàng bảo Thanh Y chữa chân cho Diệp Nhi và y thuật của Thanh Y sao có thể qua mắt hoàng thượng, chính vì thế nàng quyết định tự mình khai báo có vẻ an toàn hơn.

“thật ra thần thiếp không có cố ý muốn dấu diếm hoàng thượng “

Lý An Nhiên cuối đầu nhỏ giọng giải thích, giả vờ mình thực vô tội.

“trẫm biết!”

Bất chợt hoàng thượng giơ tay kéo Lý An Nhiên qua đặc nàng ngồi trong lòng mình, bắt nàng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau mặt đối mặt, Lý An Nhiên trong lòng run lên nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hoàng thượng

“nàng đã không sợ hãi lộ ra điểm yếu của bản thân cho ta biết, vậy thì ta sẽ bù vào điểm yếu đó cho nàng”

Lý An Nhiên trong đầu đùng một cái nóng lên, máu huyết như chảy ngược, bất giác mơ hồ mở miệng hỏi

“Tĩnh Huệ quý phi từng nói hoàng thượng đối với thần thiếp có tình, là thật sao?”

Hoàng thượng bị Lý An Nhiên làm cho sửng sốt, sắc mặt bình tĩnh lộ ra khe nứt, hắn rũ mắt im lặng một lúc, trong lúc đó Lý An Nhiên đã hối hận rồi, sao có thể hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ?! Thế nhưng ngay lúc này, hoàng thượng cư nhiên lại trả lời

“có hay không, tự nàng hiểu đi”

Nói xong hoàng thượng đứng dậy, ho khan một tiếng, mắt không nhìn nàng lại không được tự nhiên nói

“trể rồi, trẫm phải trở về Càn Đức cung ”

Nói xong hắn sải bước dài rời đi nhanh như gió lốc, Lý An Nhiên ngây ngẩn một chút sau đó khóe môi nhếch lên từ từ lộ ra một nụ cười thỏa mãn, thì ra hoàng thượng cũng có lúc chạy trối chết, thật dễ thương đâu! Đồng thời Lý An Nhiên nhận ra dạo gần đây hoàng thượng khi đối mặt với nàng càng lúc càng lộ ra cảm xúc nhiều hơn, nàng có thể tự mình đa tình nghĩ rằng hắn là đang dần dần mở lòng ra với nàng không?!

Lý An Nhiên vừa nghĩ vừa cười như một kẻ bị thần kinh cho đến khi bị Lục Ly lay tỉnh, sắc mặt đỏ bừng chạy đi lo chuyện tiệc đầy tháng.