Một giây trước còn ngầu lòi cộng khí thế ngất trời, một giây sau đã gục ngã trước mặt bọn hắn, làm cho cả bốn người bọn hắn chỉ biết cười khổ đi lại gần Mạc Hiểu Nam, hai người Trác Đa với Vương Trung dìu hắn lên sau đó chậm rãi đi về phía trước, khi đi còn tán dóc với nhau cho đỡ buồn.
Lúc này trong thức hải của Mạc Hiểu Nam, một thân thể màu xanh hư huyễn đang bị rất nhiều xiềng xích trói buộc giữa khoảng không mênh mông, đó chính là nguyên hồn của Mạc Hiểu Nam, nó đột nhiên mở mắt ra ánh mắt trong suốt như thủy tinh, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian này vậy, sau đó lại nhắm mắt.
Bên ngoài, bốn người Trác Đa đã đi đến bên một dòng suối cách núi U Minh hai mươi dặm, ngay lúc này bên trong khu rừng dưới hóc của một gốc cây, một đôi mắt màu xanh lam mở ra nhiệt độ xung quanh đó đột nhiên hạ thấp, cây cốt đóng băng chỉ trong ba giây từng tầng băng sương hiện ra.
Nhưng lúc này Mạc Hiểu Nam dường như cảm nhận được một thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần, khiến hắn bừng tỉnh ngồi dậy quan sát xung quanh.
Bốn người Trác Đa thì đang quan sát động tĩnh bên kia con suối, nhưng phía sau bọn hắn Mạc Hiểu Nam cũng đang lắng nghe động tĩnh trong khu rừng, chỉ một tiếng gió nhẹ thổi qua cũng làm hắn giật mình, bởi vì trong lúc hắn hôn mê, thì đột nhiên có một tiếng nói văng vẳng trong đầu hắn là “Tỉnh lại, Tỉnh lại.”
Đúng như hắn dự đoán bên trong khu rừng, một luồng khí lạnh thấu xương tràn ra, lá cây ngay lập tức bị đóng băng dòng suối cũng như vậy, đám Trác Đa đột nhiên cảm thấy một chút lạnh lẽo phía sau lưng, cả bọn liền quay đầu lại thì thấy vẻ mặt ngưng trọng của Mạc Hiểu Nam, trường thương đã nắm chặt trên tay, tu vi trên người cũng đã bộc phát hết thảy.
Làm cho đám người Trác Đa có chút kinh ngạc, nhưng chưa được lâu thì Mạc Hiểu Nam phun ra một ngụm máu, quay đầu nói với bọn hắn: “Chạy!!”
Loading...
“Con hung thú này quá cường đại, tia thần thức của ta chưa đến gần nó đã bị đánh nát, khí tức của nó cách đây vài dặm mà đã cường hãn như thế, nếu như mà xuất hiện ở đây thì chúng ta trăm phần trăm sẽ phải làm thức ăn cho nó.”
Mạc Hiểu Nam đứng lên cố nén nhịp tim trong cơ thể, sau đó phóng một cái đã bay qua bên kia con suối rộng hơn mười trượng, bốn người Trác Đa cũng chạy theo Mạc Hiểu Nam, bọn hắn vừa chạy được năm phút thì bên trong khu rừng một con bạch hổ bước ra, thân thể nó được bao bọc bởi sương trắng, mai mắt màu xanh lam lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía mà đám Mạc Hiểu Nam bỏ chạy, hai mắt nó đột nhiên híp lại.
Miệng mở ra một âm thanh trong trẻo vang lên: “Không ngờ thế gian này lại có người dính phải nó, đúng là không thể lường trước được.”
Nói xong nó quay người đi vào lại bên trong khu rừng, miệng còn không ngừng thở ra khói trắng.
Bây giờ đám người Mạc Hiểu Nam tuy thoát khỏi con Bạch Hổ kia, nhưng lại dính phải một phiền phức khác đó chính là bị cướp bởi một băng cướp, mà băng cướp đó dẫn đầu là một Trúc Cơ cao thủ, hắn biết lần này không thể nào thoát khỏi một trận chiến khốc liệt một mất một còn, nên phải hành động trước để chiếm lấy tiên cơ nhất kích tất sát.
Thủ lĩnh của đám cướp từ bên trong bước ra hai mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Trác Đa nói: “Ngươi là thủ lĩnh của bọn…”
Nhưng chưa nói hết thì một thanh trường thương lao thẳng đến, đâm vào tay trái hắn máu tươi chảy đỏ cả cánh tay.
Lúc này ánh mắt đầy lạnh lẽo của Mạc Hiểu Nam nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh miệng lạnh lùng nói: “Cướp thì cướp đi đừng nói nhiều, Hiểu Nam ta làm người không thích dài dòng!!”
Sau câu nói đó Mạc Hiểu Nam đột nhiên biến mất khiến cho đám cướp hoảng hốt, một giây sau hắn xuất hiện sau lưng tên thủ lĩnh, chân ngắn đá vào đầu tên thủ lĩnh một cái nhưng bị bàn tay lực lưỡng của hắn cản lại, nhưng tên thủ lĩnh cũng ứa cả mồ hôi khi chặn cú đá của Mạc Hiểu Nam.
Theo cảm nhận của tên thủ lĩnh thì hắn vừa cảm nhận được một sức mạnh vô cùng lớn chạm vào, nếu cụ thể hơn nữa thì là một tảng đá khổng lồ bay thẳng vào người hắn, một lực lượng đáng sợ khiến cho hắn cảm thấy rúng động.
Còn Mạc Hiểu Nam lúc này quay người đá thêm một cái vào gáy hắn.
“Ầm!!!”
Lúc này một thanh đại chùy ngay lập tức xuất hiện trong tay tên thủ lĩnh, thanh đại chùy ngay lập tức được hắn vung lên đập thẳng vào người Mạc Hiểu Nam.
“Ầm!!!!”
Nhưng đã bị thanh Lữ Nhận Thương cản lại, nhưng cũng bị dư chấn đẩy ra mấy chục mét còn đụng gãy mấy cái cây, lúc này tên thủ lĩnh cũng bất ngờ sau đó nhìn xuống tay trái của mình thì thanh thương đã biến mất, chỉ để lại một vết thương đầm đìa máu, nhưng tên thủ lĩnh cũng chẳng nhăn mặt lấy một cái, chỉ hừ lạnh với Mạc Hiểu Nam rằng: “Trò trẻ con.”
Cơ thể của tên thủ lĩnh đám cướp ngay lúc này bừng sáng lên, một luồng ánh sáng mang theo sức mạnh hủy diệt, thanh đại chùy cũng bừng sáng lên vết thương trên tay trái cũng bị luồng ánh sáng che lại máu cũng ngừng chảy ra.
Hắn ngay lập tức hóa thành một bóng mờ lao đến chỗ Mạc Hiểu Nam, sau khi đến chỗ của Mạc Hiểu Nam rơi xuống, tên thủ lĩnh ngay lập tức giơ cao đại chùy đập xuống một cái.
“Bùm!!!”
Mặt đất ngay lập tức bị đập ra một cái hố rộng hơn năm mươi trượng, bên dưới hố Mạc Hiểu Nam miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi, hai tay nắm chặt thanh trường thương trước ngực cũng bắt đầu run run, nhưng tên thủ lĩnh không dừng lại mà tiếp tục nâng thanh đại chùy lên đập liên tiếp vào Mạc Hiểu Nam.
“Ầm..Ầm…”
Cát bụi bay mù mịt mặt đất lúc này đã bị đánh ra một hố sâu hơn mười trượng, mặt đất trong bán kính mười mét chỉ còn lại cát vàng, mà bên ngoài bán kính mười mét là những rãnh lớn, đất đá lộn xộn cây cối đổ nát.
Còn bên Trác Đa tình hình không được khả thi cho lắm, bởi vì bọn hắn là bốn đánh sáu, mà trong sáu người kia có một tên luyện khí tầng ba, còn lại thì đã là bát mạch viên mãn chỉ cần có thời cơ là có thể tấn thăng luyện khí kỳ, hơn nữa bọn hắn đây chỉ mới đến mạch thử bảy cho nên bọn hắn biết kết cục chỉ có một con đường chế, nhưng vẫn phải cố gắng chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng.
Tên thủ lĩnh giờ khắc này liên tục vung chùy vào hố sâu, mà không biết sau lưng hắn đang xảy ra thứ gì, phía sau lưng hắn Mạc Hiểu Nam đang đứng híp mắt cười gằn trong tay còn nắm một quả cầu màu đỏ, bên trên quả cầu có rất nhiều phù văn cổ xưa, khí tức tản ra từ quả cầu thực sự rất giống như quả huyết cầu vài tháng trước hắn đánh, nhưng lần này thì khác tuy cũng là từ quả huyết cầu đó nhưng hắn có dán thêm huyễn trận vào bên trong.
Giờ phút này trong mắt tên thủ lĩnh chỉ thấy dưới hố là một Mạc Hiểu Nam cầm thương đỡ từng cú đập của hắn, chứ không thấy một mảnh đất trống không, hai mắt của tên thủ lĩnh lúc này đỏ như máu không còn thấy tròng đen đâu cả, bởi vì hắn đã rơi vào huyết mộng của Mạc Hiểu Nam tạo ra, mà huyết mộng này còn là bản nâng cấp tự thân có thể hoạt động bình thường, chỉ có thể phá vỡ nó bằng Phá Tà Phù hoặc một trí thông minh siêu phàm biết nút thắt ở đâu.
Mà mấy cái loại chặn đường cướp của, cộng não cơ bắp thế này thì lấy đâu ra trình để tự thoát ra khỏi huyết mộng, khiến Mạc Hiểu Nam cảm giác được có một chút thành tựu.
Hắn ngay lập tức chạy về vị trí khi nãy để giải vậy cho đám Trác Đa, nhưng khi vừa đến nơi thì khuôn mặt hắn đột nhiên ngưng trọng, bởi vì bốn người Trác Đa lúc này đã bị đám cướp kia đánh đến mức thoi thóp nằm dưới đất, máu tươi chảy ướt cả người.
Thảm nhất là Vương Dã tay trái bị chặt đứt máu tươi chảy lên láng, làm nộ khí trong người Mạc Hiểu Nam bùng lên