Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 45




Tác: LÃo Nghèo

***

Hắn lập tức phóng thẳng về phía trước, cố gắng tránh xa đám ác linh kia, nhưng cũng không quên hỏi về lai lịch của thanh đại kiếm kia.

"Đó là Vấn Ma kiếm, là thần binh của một Thành Đạo cảnh cường giả!”

“Lúc trước ta cũng không tính đến thanh đại kiếm này lại chứa sát linh.”

"Vả lại ngươi bỏ cái ý định cướp cái của nợ đó đi, muốn luyện hóa được nó e là chuyện khó hơn lên trời, nhất là cá đám sát linh phía sau ngươi."

Mạc Hiểu Nam nghe đến thần binh trong lòng lại tiếc nuối.

Là thần binh của Thành Đạo cường giả nha, là thần binh đấy một đại thần binh chứ không phải chuyện đùa.

Hắn quay đầu về phía sau thì thấy hơn chục sát linh đang đuổi theo hắn, miệng còn nghiến răng ken két.

"Vãi, nhanh vậy mấy cha chạy chậm một chút để chừa đường sống cho người khác với chứ!" Mạc Hiểu Nam thất kinh hô lên.

"Nếu như ngươi có thể giết được hết tất cả sát linh, thì đã luyện hóa được thanh kiếm kia một nửa rồi."

"Dm, bây giờ một con thôi còn chưa biết có đánh lại hay không, chứ đừng nói đến đám sát linh đông như kiến này."

Lúc này ở phía trước mặt hắn một cọ yêu thú nhảy ra, há chiếc miệng to đùng lao về phía hắn.

"Ngậm mồm lại ngăn cản đám sát linh kia cho ta!"

Hắn đưa tay lên một thanh trường thương xuất hiện trong tay hắn, vận sức ném mạnh thanh trường thương, thanh trường lập tức xuyên qua miệng con yêu thú, cắm thẳng vào một thân cây gần đó.

Con yêu thú lập tức ngã xuống, Mạc Hiểu Nam đạp lên đầu nó phóng qua, tiếp tục chạy mà không dám quay đầu lại.

Thanh trường thương cắm trên cây cũng hóa thành không khí trở về cơ thể hắn.

Nhưng xác của con yêu thú kia cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian, đám ác linh lại đuổi theo phía sau hắn.

"Mía lũ này bám dai như đỉa thế!!"

Hắn lần nữa đưa tay ra, một thanh trường thương nữa xuất hiện, hắn đang chạy lại quay một vòng ném thanh trường thương về phía đám ác linh.

Thanh trường thương trúng ngay đầu một con sát linh, nhưng thanh trường thương xuyên qua cơ thể bọn chúng đâm thẳng xuống đất.

"Bùm!!"

"Tiểu Nam đừng cố, ngươi bây giờ không đánh lại bọn chúng đâu, đạo uẩn ngươi còn chưa có mà muốn đánh thế nào được sát linh?"

"Nên buôn vũ khí xuống dốc sức chạy đi là vừa.."

Mạc Hiểu Nam cũng bỏ cuộc, chứ hắn bây giờ ngoài chạy trốn thì không còn cách nào, đám sát linh kia quá quỷ dị, vừa hư vừa thực quá khó đón.

Thế là trò chơi đuổi bắt kéo dài hơn hai ngày, Mạc Hiểu Nam mới có thể cắt đuôi được đám sát linh kia, hắn bây giờ mệt lả cả người, ngồi trong hang động ấm áp mà tay chân run rẩy không ngớt.

Lúc bị đám sát linh kia đuổi giết, hắn còn chạy lầm vào ổ của một con yêu thú thất phẩm, nhưng con yêu thú ngay lập tức bị đám ác linh xé xác một cách tàn bạo, thân thể mỗi khúc một nơi, chết không toàn thây.

Nhưng thu hoạch cũng không tồi, linh dược bên trong vô cùng phong phú, đủ để hắn ăn qua mùa dịch này.

Lúc này hắn cầm lên một cây linh dược màu nâu sẫm, nghe Tiêu Dao Tử giải thích đây là Mục Hoàng Đằng, có tác dụng rất lớn trong việc mở rộng đan điền cùng kinh mạch.

Hắn không do dự mà hấp thu, nhưng quá trình này lại làm cho hắn một vố thừa sống thiếu chết, dược lực phải nói là quá mãnh liệt, cơ thể hắn muốn nổ tung, còn kinh khủng hơn cái cảm giác khi bạo linh đan.

Hắn nằm trên đất hai mí mắt run run, môi bị cắn ứa cả máu, mặt đất cũng bị hắn cào rách te tua.

"Khà khà, tuy nguy hiểm nhưng thu hoạch quá là phong phú, nếu như ở đây thêm vài năm có lẽ…"

"Ngươi sẽ chết!" Tiêu Dao Tử trầm giọng.

"Tại sao?"

"Nơi này ngũ hành cùng linh khí thiếu thốn, mà sát khí ở nơi này lại rất hưng thịnh, nếu ở nơi này lâu thì sát khí sẽ từ từ ăn mòn kinh mạch của ngươi, sau đó đến lục phủ ngũ tạng cuối cùng là đan điền cùng linh đài bị tử khí thôn phệ, vì đó mà chết."

"Tốt nhất nên tìm kiếm một thánh địa của nhân tộc mà dừng chân, nơi này tài nguyên tu luyện tuy phong phú, nhưng với tu vi của ngươi hết sức nguy hiểm!"

"Nghỉ ngơi đi vài ngày nữa xuất phát đi về phía bắc, nơi đó có thể có nhân tộc cư trú sẵn tiện tìm kiếm hai tên kia luôn."

Mạc Hiểu Nam cũng hiểu ý hắn, ngồi nghiêm túc lại điều tức ép sát khí ra khỏi cơ thể.

Thế là nám ngày đã trôi qua, linh dược hắn cướp được đã dùng hết phân nửa, nhưng đa số là mấy cây trong phạm vi cơ thể chịu đựng được.

Hắn thở ra một làn khói trắng, cơ thể hắn lúc này cũng cường đại hơn rất nhiều, nhưng có điều vẫn chưa tìm ra công pháp luyện thể phù hợp.

Lúc này Mạc Hiểu Nam đứng dậy, bẻ cổ bẻ tay sau đó đi ra khỏi hang động, lúc này sương mù càng ngày càng dày đặt, mắt hắn chỉ có thể nhìn xa được vài mét.

Nếu xa hơn thì hắn bất lực.

Lúc này từ trong sương mù Tiêu Dao Tử bước ra, hắn nói với Mạc Hiểu Nam.

"Địa thế nơi này ta đã dò xét qua một lần, phạm vi mười dặm xung quanh đây có một ngôi mộ cổ, không biết có phải của đại năng nào hay không, nhưng ta chắc chắn bên trong đó có bảo vật có thể bồi bổ linh thể của ta."

"Sẵn tìm kiếm cho ngươi một ít công pháp cho ngươi tu luyện, chứ công pháp của ta chỉ có long tộc mới có thể tu luyện."

"Còn công pháp luyện thể thì với tu vi của ngươi lúc này, thật sự là tu luyện không xong."

Trên mặt của Mạc Hiểu Nam nổi lên một sợi gân, ánh mắt bất mãng nhìn về phía Tiêu Dao Tử.

Đây là đang đứng trước mặt người nghèo khoe tiền hay sao.

Mạc Hiểu Nam cũng chỉ biết lắc đầu, ai bảo hắn nghèo không có nổi một món đồ có thể đổi công pháp.

Đời của những kẻ ở tầng thấp thì chỉ có như vậy.

Nhưng không sao đời còn nước còn tát, rừng còn gỗ là còn đốt được huống chi hắn lúc này mới có gần hai mươi, con đường tu luyện còn dài.

Thế giới này rộng lớn bao la, cơ duyên vô số chẳng nhẽ không có công pháp để tu luyện.

Sau đó hắn lui lại lấy đà, phóng thẳng vào bên trong sương mù đỏ như máu và biến mất không dấu vết.

- ----------------

Hai canh giờ sau.

Ở trước một cánh cửa đá cao mấy chục mét, xung quanh toàn là cấm chế cùng trận pháp bảo hộ, không những thế trước cửa còn có hai cây Dong Ma Tà thụ cao hai mấy mét canh giữ, nhìn vào là nhận biết tu vi của bọn nó không thấp.

"Tiền bối nhìn cái trận địa này, muốn vào bên trong chắc còn khó hơn lên trời!"

Hắn vừa dứt lời hai cây Ma thụ kia lập tức mở mắt ra, phóng ra hai luồng tử quang bay về phía hắn.

"Ầm!!! Ầm!!!"

Mặt đất bị luồng tử quang này quét qua, trong bán kính hai mét đều biến mất không một dấu vết, khói bụi bốc lên mù mịt, sau khi bụi tan đi để lại hai rãnh nứt sâu không thấy đáy, còn dài lê thê.

Mạc Hiểu Nam nuốt vào một ngụm nước bọt.

Không phải lúc nãy Tiêu Dao Tử kéo hắn ra thì bây giờ có lẽ đã về với tổ tiên.

"CMN nguy hiểm quá, có trận pháp ẩn thân rồi mà cũng không lọt qua nổi bốn mắt của hai con quái thai này."

"Tiểu Nam ngươi tưởng tu vi luyện hư của bọn chúng, chỉ là để chưng cho vui thôi sao!"

"Còn nữa ngươi nhìn về phía bên kia đi, bên trong đó cũng có mấy kẻ đang chờ đợi như chúng ta đấy, hay là.. hé hé." Đang nghiêm túc thì mặt của Tiêu Dao Tử dần trở nên thiếu đạo đức.

Mạc Hiểu Nam cũng gần hiểu ý hắn từ từ lui lại, dần dần biến mất vào làn sương.