Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 31




Kể từ khi những bức ảnh của Nelson bị chụp trộm đăng trên báo, Nelson trở thành một nhân vật được yêu thích cuồng nhiệt. Phòng khám bệnh của anh lúc nào cũng đông nghẹt những cô gái trẻ, khiến tôi có cảm giác các cô nàng đang tận dụng triệt để mỗi m2 không khí để được gần anh. Chẳng những thế, dường như anh cũng có một sức hút đáng kể đối với phụ nữ đã kết hôn.

Phụ nữ xinh đẹp thèm muốn cướp được anh từ tay tôi, nhưng tôi biết họ sẽ thất vọng thế nào nếu như anh xiêu lòng. Bởi vì điều đó có nghĩa là anh không xứng đáng với mẫu hình hoàng tử bạch mã trong câu chuyện.

Họ ganh tị nhưng đồng thời cũng ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi.

Nhưng trên tất cả, tôi biết rằng Nelson sẽ không lừa dối tôi một khi chúng tôi còn yêu nhau.

Bởi vì tình yêu của chúng tôi đã vượt qua bao thăng trầm.

Bởi vì chúng tôi là hai nửa tâm hồn ghép lại thành một mảnh trái tim khép kín.

Cũng có thể một lúc nào đó, tình yêu của chúng tôi sẽ có lúc phai nhạt. Điều đó chẳng ai nói trước được. Nhưng có một điều chắc chắn rằng cho dù chúng tôi chia tay, anh vẫn mãi là người tôi yêu thích nhiều nhất, và có lẽ anh cũng vậy.

Một tình yêu cần phải được thổi lửa hằng ngày, đừng để đến khi nó nguội lạnh rồi mới sực tĩnh rồi hoảng hốt đi tìm lửa. Nhưng thực ra tự chính bản thân tình yêu của chúng tôi đã là một ngọn lửa cháy bừng bừng, thiêu đốt cả hai chúng tôi trong đó.

Tôi đã nghĩ đến chuyện thôi việc ở cơ quan, không phải chỉ vì tôi muốn tránh mặt Quân, mà còn vì tôi cảm thấy bản thân không hợp với công việc hiện tại. Tôi trải qua bốn năm đại học và một khoảng thời gian hơn bốn năm với công việc này để rồi cuối cùng nhận ra mình hoàn toàn không hợp với những con số khô khan. Có lẽ tôi sẽ nghỉ việc, kinh doanh một quán café sách và viết tiểu thuyết khi nào cảm thấy buồn chán. Khi tôi nói điều này với Nelson, anh vòng tay ôm lấy tôi, âu yếm nhìn tôi khích lệ:

- Cứ làm điều em thích và tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi này.

- Vậy anh nuôi em nhé. – Tôi hôn lên gáy Nelson, khiến anh rùng mình và giọng khàn đi.

- Được.

Nói rồi, anh quay người tôi lại, bàn tay lần mò mở các cúc áo.

- Nelson, đây là phòng khách – Tôi bối rối, trừng mắt nhìn anh.

- Thì sao?

Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi tôi đang mặc và mải miết hôn lên từng cm cơ thể tôi.

***

Chỉ còn hai ngày nữa thì đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra. Mặc dù hiện tại, thực ra chúng tôi chính thức đã là của nhau trên giấy tờ. Có lẽ những lo lắng về đám cưới khiến mắt tôi trũng sâu hơn vì thiếu ngủ.

- Sắp kết hôn rồi chị có cảm thấy khác lạ gì không? – Minh Anh cười dò hỏi tôi.

- Có. Cảm giác này thật sự rất kì lạ. Chị cũng không biết nói thế nào.

- Haha. Em biết. Cô dâu nào trước đám cưới cũng thế mà.

- Nhưng mà này, tại sao dạo này em tránh chị? – Tôi nghiêm mặt nhìn Minh Anh. Không hiểu tại sao cô nàng thường hay lẩn tránh tôi mỗi lần tôi rủ cô nàng đi ăn trưa hoặc café.

- Em đâu có tránh chị. – Minh Anh lúng túng. – Thôi em làm việc tiếp đây.

Minh Anh định nhanh chân chuồn đi thì tôi đã kịp túm lấy tay cô nàng.

- Nói ra đi. – Tôi nhìn sâu vào mắt Minh Anh tìm câu trả lời.

Minh Anh đăm chiêu một lúc rồi thở dài, chậm rãi nói:

- Chị đừng ghét em nhé. – Minh Anh ngập ngừng. – Em … em đã … với trưởng phòng Quân. – Minh Anh giơ hai ngón tay trỏ chạm vào nhau, gương mặt nóng bừng vì ngượng.

Tôi sửng sốt theo từng chữ Minh Anh vừa nhả ra trên đôi môi xinh xắn. Tôi lấy cốc nước trên bàn, hớp một ngụm dài. Khi đã hoàn toàn hết ngạc nhiên, tôi bật cười trong sự khó hiểu lẫn khó xử của Minh Anh:

- Sao chị lại ghét em? – Tôi xoa xoa mái tóc được cắt tỉa, uốn lượn rất đẹp của cô nàng. – Chị còn vui nữa ấy chứ vì anh ấy tìm được một người tốt như em. Nào, kể chị nghe hai người bắt đầu từ lúc nào.

- Chị thật sự không ghét em vì chuyện này? – Minh Anh tròn xoe đôi mắt ngây thơ trông đáng yêu như con thỏ trắng.

- Không. – Tôi gật đầu chắc nịch. – Chị không yêu Quân thì tại sao lại ghét em? Anh ta và chị là chuyện của quá khứ lâu lắm rồi.

Ánh mắt Minh Anh ánh lên một sự vui mừng, rồi bỗng cụp xuống trong nỗi buồn man mác:

- Nhưng anh ấy không yêu em. Hôm ấy, em gặp anh ấy say khướt trong quán bar nên dẫn anh ấy về nhà mình. Thế rồi sự tình diễn ra như vậy. Em thề với chị là từ trước đó em chưa từng có ý nghĩ đen tối gì với anh ấy. – Minh Anh giơ hai bàn tay lên đặt trước ngực, phân bua. – Nhưng kể từ sau đêm đó, khi đã phát sinh quan hệ như thế, em lại nghĩ đến anh ấy nhiều hơn. Cho đến bây giờ thì em nhận ra rằng anh ấy choáng hết tâm trí em rồi. – Cô thở dài nặng trĩu.

- Anh ấy đối xử với em thế nào?

- Anh ấy bảo em quên mọi chuyện đi. Nhưng làm thế nào mà em có thể quên được. Quân là người đàn ông đầu tiên của em. – Giọng cô buồn đến nao lòng, khiến tôi cũng cảm thấy buồn lây theo cô nàng.

- Rồi anh ấy sẽ nhận ra em quan trọng đến mức nào. Đừng lo. – Tôi vỗ vỗ vào vai cô nàng.

- Em cũng hy vọng như vậy.

- Thôi quay lại làm việc đi.

Tôi một lần nữa vỗ vỗ lên vai Minh Anh đầy cảm thông rồi lại chắm chúi vào chiếc laptop trước mặt. Tôi chỉ biết thầm chúc cả hai người tìm thấy hạnh phúc bên nhau bởi vì họ là những người xứng đáng có được tình yêu.

***

Cuối cùng thì đám cưới của chúng tôi cũng diễn ra ở một trong những khu resort thuộc quyền quản lý của bác Đinh Anh. Đám cưới y hệt trong giấc mơ cổ tích của tôi ngày bé. Tôi thấy mình mặc váy trắng đi trên con đường trải đầy hoa hồng và hoa loa kèn vàng giữa bãi cát trắng phau. Tiếng sóng vỗ rì rào như một bản tình ca nhẹ nhàng và êm ái. Nelson luôn nắm chặt tay tôi suốt buổi tiệc, ánh mắt anh cũng chỉ luôn hướng về tôi trong sự chúc phúc của mọi người.

Và tôi biết rằng, kể từ nay, cho dù sóng to gió lớn thì tôi vẫn có một người đàn ông ở bên cạnh sẻ chia.

Khi buổi tiệc kết thúc thì trăng đã lên cao vời vợi, hắt xuống mặt biển những luồng ánh sáng mờ mờ. Nhìn từ xa, mặt biển như được dát bạc lung linh.

- Em có muốn đi dạo một chút không? – Nelson thì thầm vào tai tôi.

- Vâng.

Và chúng tôi đi dọc con đường cát mờ ảo trong đêm. Nelson cõng tôi trên tấm lưng vững chải của anh. Gió biển thổi tung tóc tôi, quyện vào tóc anh. Bóng chúng tôi trải dưới ánh trăng vàng lãng đãng.

- Nelson này, anh còn liên lạc gì với khu nghỉ mát không? – Tôi bất giác hỏi, hồi tưởng lại quãng thời gian từ lúc chúng tôi gặp nhau cho đến bây giờ.

- À, chưa kể em. Hôm qua anh nhận được một bức thư của Spencer. Anh ta nói rằng anh ta thành thật chúc mừng cho đám cưới của chúng ta.

- Anh còn liên lạc với anh ấy. – Tôi bồi hồi nhớ lại về Spencer và bé Ann.

- Chỉ mới gần đây thôi. Anh ấy bảo rằng anh ấy rất nhớ em đấy. – Giọng Nelson có chút ghen tuông.

- Thế à? – Tôi bật cười. – Anh ấy và Ngữ Yên thế nào rồi?

- Đã ly hôn. Bé Anne ở với Spencer. Ngữ Yên kết hôn với John, hiện tại đang sống khá hạnh phúc

- Thật ư? – Tôi lắc đầu, không thể nào tin nổi vào tai mình. – Kể ra như thế cũng là một cái kết có hậu cho tình cảm của John. Anh ấy đã rất yêu Ngữ Yên.

- Uh, cũng may mà em rời khỏi nơi ấy sớm. Nói không chừng, nếu còn tiếp tục gặp em, hẳn John sẽ yêu em điên cuồng như anh mất. – Nelson đặt tôi xuống, ôm lấy tôi ngồi xuống bãi cát.

- Anh làm như em có giá lắm ấy.

- Dĩ nhiên. Em không biết rằng hồi ấy, hầu hết mọi đàn ông trong khu nghỉ mát đều chú ý đến em sao?

- Không thể có chuyện đó. – Tôi bật cười. – Em đâu có xinh đẹp, lại còn thấp bé.

- Nhưng em đặc biệt. – Môi Nelson dịu dàng tìm lấy làn môi tôi, và chúng tôi hòa tan giữa đất trời, gió biển. Bàn tay anh đan chéo vào bàn tay tôi như chẳng bao giờ rời xa nữa.

Có lẽ các bạn sẽ muốn biết cuộc sống sau này của chúng tôi, nhưng tôi nghĩ rằng hãy để cho mọi chuyện trở thành một bí mật của riêng chúng tôi. Chí biết rằng, chúng tôi luôn luôn hạnh phúc, mỗi ngày là một chuỗi niềm vui tự tìm kiếm. Có những lúc không tránh khỏi những xích mích, cãi vả nhưng chỉ cần anh hôn tôi thì tôi lại quên hết tất cả.

Nói về Quân và Minh Anh, sau một thời gian dài kiên trì đeo bám không có kết quả, Minh Anh đau khổ quyết định buông tay. Thế nhưng, trong buổi tối cô nàng đi xem mắt, Trần Quân lại nhận ra được ai mới chính là người sẽ nắm tay anh đi đến hết cuộc đời. Đám cưới của họ diễn ra có sự chúc phúc của chúng tôi, và BoBo- con gái của tôi- trở thành con gái nuôi của họ. Quân yêu quý Bo Bo đến mức Minh Anh phải ganh tị. Mỗi cuộc hẹn gặp của chúng tôi luôn kết thúc trong tiếng cười với những pha tranh cãi gay gắt giữa Bo Bo và Minh Anh.

Yên Yên cũng kết hôn với người bạn trai lâu năm. Kể từ sau khi cuộc họp báo của tôi, Yên Yên tìm thấy niềm vui trong việc làm một người tổ chức sự kiện. Cuối cùng, cô đã thành lập một công ty tổ chức sự kiện khá nổi tiếng trên thị trường.

Riêng về Linh Chi, tuy rằng thất bại trong tình yêu nhưng cô ấy lại tìm lại được một niềm đam mê trong viết lách. Đọc những cuốn sách sau này của cô ấy, tôi cảm thấy rằng cô ấy đã trưởng thành rất nhiều. Và tôi thầm chúc cho cô ấy hạnh phúc, thành công bởi vì cô ấy thực sự là một nhà văn có tài.

Còn một người mà có lẽ các bạn rất muốn biết số phận của anh ta thế nào, đúng không? Đình Minh, sau những scandal không đâu vào đâu với những cô gái nổi tiếng nhằm đánh bóng bản thân, cuối cùng đành chịu thừa nhận sự thất bại. Bởi lẽ anh ta hoàn toàn không có tài cán gì. Hiện tại, anh ta sẽ cảm thấy rất vui mừng khi có một vai diễn phụ nào đó. Mà biết đâu đấy, có một ngày, tôi sẽ mời anh ta vào một vai nho nhỏ trong bộ phim sắp tới của mình.

Bởi vì, hiện tại, tôi chính là một nhà biên kịch.

Và cuốn truyện của tôi đang được chuyển thể thành phim.

Điều cuối cùng tôi muốn nói rằng: mỗi chàng trai trên thế giới này đều có một điểm nào đó hoàn hảo đối với bạn. Bạn không cần phải giống như tôi, đi hết một nửa vòng trái đất mới tìm được người yêu của mình, bởi có lẽ chàng trai đó đang chờ đợi bạn ngoài kia. Chàng trai đó có thể là người đang ở bên cạnh bạn mà bạn vô tình không để ý. Hy vọng rằng, sau khi đọc xong cuốn sách của tôi, bạn sẽ có thêm chút niềm tin vào tình yêu của mình. Bởi vì, như tôi đã nói, những người yêu nhau sẽ tìm về lại bên nhau.

HẾT