Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 8




Tôi đã ở nơi này được tròn hai tháng. Không quá dài và cũng không quá ngắn. Công việc hằng ngày của tôi vẫn như cũ. Ellen và John thì ngày càng thân thiết, và đôi khi qua những câu chuyện Ellen kể, tôi có cảm giác John rất mến Ellen, hoặc có lẽ Ellen đã quá kỳ vọng vào mối tình này. John vẫn luôn dành lấy nhưng công việc nặng nhọc như bê cái thùng đựng súp to vào phòng ăn hay dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ sau khi xong việc. Công việc của tôi chỉ là đứng quầy và làm những món thức ăn đơn giản. Thỉnh thoảng, nhìn qua khe cửa của phòng ăn, tôi thấy Nelson đứng nói chuyện với Jess trong khi cô nàng liên tục có những cử chỉ lả lơi. Những lúc ấy, tôi thấy bực bội một cách khó hiểu. Jess đối với tôi không còn thân thiện như trước kia, và thật ra giữa chúng tôi cũng chẳng có gì chung để bắt đầu một câu chuyện. Còn Lance vẫn là một thằng ngốc ngu xuẩn, chạy loanh quanh và chỉ biết đếm tiền. Xét cho cùng, tôi nói Lance ngu xuẩn là hơi quá, bởi vì thật ra anh ta rất ma lanh và gian xảo, nhất là trong chuyện tiền bạc. Với anh ta, đánh mất một đồng bạc thì cũng giống như người khác đánh mất một trăm đồng. Anh ta làm tôi liên tưởng đến những tay trọc phú ngày xưa, giàu có và ngu ngốc, chỉ khác chẳng là anh ta không giàu. Tôi đã từng ước rằng khi nào mình lớn lên, sẽ gặp được một anh chàng người Nhật đầy phong cách và cá tính, nhưng kể từ khi gặp Lance, tôi ước gì minh sẽ không gặp bất kì một người đàn ông Nhật nào cho đến hết cuộc đời. Và Lance đối với tôi vẫn như trước kia, theo đuổi tôi một cách bẩn thỉu. Anh ta thường lượn lờ quanh gian bếp của tôi để gây sự chú ý, và đôi lúc làm tôi bực bội, chỉ muốn tống cổ anh ta ra khỏi bếp. 

Hôm nay là thứ bảy, ngày làm việc cuối cùng của tôi trong tuần. Gian bếp đông đúc hẳn lên. Lance vẫn lượn lờ trước mặt tôi, húyt chân sáo. Cái chân ngắn củn cởn nhảy lên nhảy xuống, tạo nên một sự lố bịch. Nhiều lúc tôi không hiểu làm thế nào mà anh ta có nhiều thời gian để chơi ở trong bếp đến vậy. Tôi chỉ mong sao hết giờ làm để tránh nhìn gương mặt xấu xí của anh ta nhưng thời gian lại trôi qua một cách chậm chạp. Khi kim đồng hồ nhích đến số 11, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đã xong một ngày làm việc. Tôi lục đục sắp xếp lại gian bếp. Đang loay hoay thì Lance đến trước mặt tôi lúc nào, chìa ra một món quà:

- Tôi có một món quà tặng em.

- Nhân dịp gì? – Tôi hỏi và chẳng buồn nhìn lên

- Tại sao phải nhân dịp gì thì mới được tặng? Tôi thích em nên tôi tặng quà cho em. Đó không phải là một lí do hay sao?

- Tôi không thích anh. Và nói tóm lại, anh đi chỗ khác cho tôi làm việc. Anh đang quấy rầy tôi đấy.

Tôi nói rất lớn tiếng giữa gian bếp. Tất cả mọi người quay lại nhìn chúng tôi. Vốn dĩ chẳng ai thích Lance nên cũng không thể hiện thái độ thương xót cho một anh chàng bị thất tình. Gương mặt Lance đỏ ửng lên. Cái mặt vốn trơn láng, nay lại đỏ lên nên trông rất nực cười. 

- Ô hô, Lance bị từ chối kìa – Một trong những người chứng kiến hào hứng nói rõ to. – Lance, đồ thất bại. 

Gương mặt Lance từ đỏ chuyển sang tím tái. Có lẽ biết bao nhiêu tự trọng đổ dồn vào con người vốn bẩn thỉu này. Lance hét to lên, làm tôi có cảm giác như một con thú hoang đang gầm gừ trước mặt mình:

- Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô chỉ là một con Châu Á. Tôi có thể kiếm được một tá con Châu Á trong một đêm, cô hiểu không?

- Ô, tôi là con châu Á đấy. Vậy anh không phải Châu Á ư?

- Tôi là người Mỹ vì tôi được sinh ra ở Mỹ. Còn cô ư, gái Việt Nam ư, đầy rẫy ngoài kia. Chỉ cần mua với giá 20đô thì tôi có thể làm gì cô ta thỏa thích. Ô, rẻ lắm, bèo lắm.

Tôi không chịu được sự thóa mạ của anh ta đối với con gái Việt Nam. Trong lúc tức giân không bình tĩnh được, tôi vung tay tát một cái thật mạnh vào má trái anh ta. Bàn tay in hằn năm ngón trên cái mặt xấu xí và nhẵn nhụi ấy. Anh ta làm tôi nhớ đến một quảng cáo tôi đã đọc ở Singapore “ Cho dù bạn bị què chân, cho dù bạn bị dị tật, chỉ cần bỏ ra 5000 đô là có thể mua được một gái Việt Nam còn trinh”. Chao, cái thân phận con gái của đất nước Việt Nam tươi đẹp hóa ra lại rẻ mạt đến thế ư? 

Lance có vẻ sững người lại trước cái tát của tôi. Và như sực tĩnh, anh ta nóng giận, giơ hai tay lên, định tát lại tôi thì một bàn tay nắm chặt lấy tay anh ta. 

- Thôi nào Lance. Là đàn ông không nên đánh con gái. - Nelson cười mỉa mai. 

Lance tức giận đến độ không nói được lời nào và quầy quả bỏ đi, không quên ném lại một cái nhìn tức tối. 

Và một điều ngạc nhiên hơn với tôi là ba cô gái hầu bàn người Thái đến gần tôi, nói cám ơn.

- Cám ơn vì điều gì? – Tôi hỏi một cách ngờ vực.

- Cám ơn vì đã tát Lance thay cho chúng tôi – Pum nói – Chúng tôi cũng ghét Lance lắm rồi. Hắn ta thường xuyên muốn chuốc rượu cho chúng tôi say mấy lần nhưng không được. Hắn ta là một thằng điên ngu xuẩn.

Tôi không ngờ rằng ba cô gái Thái này cũng bị chuốc rượu. Tôi những tưởng chỉ có ba cô ta chuốc rượu say cho người khác thôi chứ. Lance có lẽ là người đàn ông cuối cùng trên thế giới này mà phụ nữ chọn. Tôi mỉm cười với cái ý nghĩ ấy. Một thằng điên ngu xuẩn, tôi tự nhủ rồi tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. 

Khi tôi ngẩng đầu lên thì hầu hết mọi người đã ra về. Cuối tuần thường có một buổi tiệc nhỏ với bia, rượu, thuốc lá và rock. Tôi dọn dẹp một mình bởi vì Ellen đã đi với mọi người. Trước khi đi, cô ấy nấn ná, nhìn tôi một cách áy náy:

- Cậu thật sự không sao chứ?

- Uh, không sao đâu. Tớ làm một mình được mà.

Tôi biết cô ấy rất muốn tham dự tiệc. Có lẽ cô ấy sợ John sẽ bị các nàng Châu Á khác nẫng mất. Trên núi này không có nhiều trò chơi giải trí nên dường như thú vui duy nhất là uống rượu và đánh bài. Tôi lại chẳng thích rượu vì vị chát của nó, lại cũng chẳng thích chỗ đông người. Có lẽ, điều duy nhất tôi muốn làm sau mỗi ngày làm việc chính là đọc sách. 

Một bàn tay giành lấy cái thùng súp to từ tay tôi. Bàn tay anh chạm vào tay tôi, khiến tay tôi như run lên. Gương mặt anh gần sát với gương mặt tôi trong gang tấc. Mùi dầu tắm tỏa ra từ cơ thể anh khiến tôi cảm thấy xáo trộn kì lạ. 

- Anh không đi cùng mọi người à? – Tôi cố trấn tĩnh lại. 

- Không. Tôi giúp cô. – Nelson mỉm cười nhìn tôi. Khi anh cười, trông lại càng thu hút. 

Nói rồi, Nelson phụ tôi làm tất cả những việc nặng còn lại, và tôi chỉ có mỗi việc đứng lau gian bếp. Khi chúng tôi xong việc thì cả gian bếp chỉ còn lại tôi, Nelson và bác Marc già nua đang lau sàn nhà. Nelson giúp tôi mặc chiếc áo bông to xụ rồi tắt đèn phòng ăn.

Đêm đã sâu.

Trời tối mịt và tôi có cảm giác như có một điều gì đó không hay sẽ xảy ra đến với tôi, nhưng có lẽ tất cả chỉ là dự cảm. Tôi không nghĩ rằng một người hèn nhát như Lance sẽ dám làm gì tôi. Anh ta, xét cho cùng, cũng chỉ giống như một con thú vật kô có đầu óc. Nelson đi bên cạnh tôi, im lặng như đang theo đuổi một ý nghĩ nào đó. Ngọn đèn đường hai bên đường hôm nay bỗng nhiên tắt ngúm. Có lẽ những cái bóng đèn đã bị cháy mà người ta chưa kịp thay. Cũng may là Nelson đi cùng, nếu không, có lẽ tôi sẽ cảm thấy sợ hãi bóng đêm tĩnh mịch này. Chẳng mấy chốc đã đến phòng tôi. 

- Chúc cô ngủ ngoan, Tâm. – Nelson mỉm cười vỗ vai tôi. Và anh bỗng nghiêm giọng – Đôi khi cô phải biết kiềm chế sự nóng giận của mình. Cô là con gái nên phải cẩn thận. Nhớ nhé. 

- Sao anh luôn tốt với tôi? – Tôi hỏi một cách ngờ nghệch.

- Bởi vì cô giống như một cô em gái cần được chở che, và tôi có cảm giác được làm một người anh cả. – Nelson lại mỉm cười.

- Dù sao cũng cám ơn anh. – Tôi lí nhí một cách thành thật, lòng thoáng buồn. Có lẽ giờ tôi đã hiểu tâm trạng của Ellen mỗi khi John bảo rằng anh ta chỉ xem cô như bạn bè. Cảm giác nỗi buồn cứ lan tỏa, lan tỏa giữa không gian. 

Tôi nhìn theo bóng Nelson rời xa rồi mới bước vào phòng, bất chợt chạm phải ánh mắt của Jess nhìn tôi một cách đầy căm tức. Có lẽ Jess đã đứng sau rèm cửa, và nhìn thấy Nelson đưa tôi về nhà. Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng đi vào phòng tắm, rồi ngâm mình trong nước nóng và sữa hương táo.

Đêm nay, có lẽ là một trong những đêm khó ngủ nhất của tôi. 

Ngủ đi, tôi tự nhủ mình, ngày mai sẽ có rất nhiều việc đang chờ đón.