Bão Khí cuồn cuộn của Kiếm Tôn khiến dinh thự của Gu Yangcheon rung chuyển dữ dội.
Nhị trưởng lão, nhận ra tình hình nguy cấp, ngay lập tức dựng lên một kết giới Khí bao quanh toàn bộ dinh thự.
Câu nói ‘gừng càng già càng cay’ quả thực không sai…
Một giọt mồ hôi chậm rãi lăn từ trán Nhị trưởng lão xuống cằm rồi nhỏ giọt xuống đất.
Kiếm Tôn không thể kiềm chế cơn thịnh nộ của mình và lỡ để một phần Khí thoát ra ngoài. Kết quả là cả tòa dinh thự này suýt nữa đã bị xóa sổ khỏi thế gian.
Đây chính là sức mạnh của một trong 'Tam Tôn'.
"Gu Ryoon. Trên đời có những giới hạn mà ngươi không bao giờ được phép vượt qua.”
"Không. Ngài biết mà! Ngài cũng thừa hiểu tại sao ta lại hỏi câu đó!"
‘Tầm nhìn’ của một võ giả đạt đến cảnh giới cao có thể bao quát khắp không gian và tinh tường đến từng chi tiết, miễn là họ có đủ Khí lực. Nếu Nhị trưởng lão sử dụng toàn bộ Khí của mình, ông có thể nhìn thấu được ít nhất một nửa số thành viên trong gia tộc Gu. Dù không thể đọc được từng cử động của những nhân vật như gia chủ Gu hay Kiếm Tôn, nhưng ông đủ khả năng để nắm bắt mọi chuyển động của các thành viên khác trong gia tộc.
Nhưng điều đó không chỉ dừng lại ở thế giới vật lý. Những võ giả đạt đến cảnh giới cao còn có khả năng nhìn thấu bản chất của con người, hay chính là cái ‘tâm’ của họ – đan điền nơi mà Khí trú ngụ.
Và đó cũng là cách mà Nhị trưởng lão đã phát hiện ra…
“Đáng nhẽ ra ngài phải là người đầu tiên biết về điều này, vậy tại sao lại giả vờ như không biết gì?!”
Hình ảnh Wi Seol-Ah hiện lên trong tâm trí Nhị trưởng lão khi ông nói;
Cô bé xinh đẹp một cách kỳ lạ, nhưng ẩn sau vẻ đẹp đó là một sự khác thường khó lý giải, thậm chí không hề tự nhiên, không giống con người. Dưới con mắt của Nhị trưởng lão…
Cô bé… hoàn toàn trống rỗng.
Những thứ lẽ ra phải tồn tại trong một con người lại không hề hiện diện trong cô bé Wi Seol-Ah.
Những thứ như ý thức cơ bản và nỗi sợ hãi.
Con người vốn dĩ phải biết cảm nhận cảm xúc, nhưng Wi Seol-Ah dường như không hề sở hữu chúng.
Thay vào đó, trong cô bé tồn tại một cái hố đen, lấp đầy bởi một thứ gì đó vô hình.
Là ánh sáng hay bóng tối, hay là một loại Khí lực nào đó, ngay cả Nhị trưởng lão cũng không biết. Ông không có đủ khả năng để thấu hiểu thứ đó.
Nhưng nếu là Kiếm Tôn, chẳng phải ông ấy sẽ biết sao?
"Đứa trẻ đó... rốt cuộc là gì?"
"Cháu gái của ta là con người, Gu Ryoon!"
Kiếm Tôn đập mạnh tay xuống bàn, ngay lập tức chiếc bàn vỡ vụn thành từng mảnh. Nhưng nó chưa dừng lại ở đó.
Khí của Kiếm Tôn bùng nổ cùng lúc với cú đập bàn, và Nhị trưởng lão, người đang dồn phần lớn Khí của mình vào việc bảo vệ dinh thự của Gu Yangcheon, buộc phải gồng mình chịu đựng lực sức mạnh khủng khiếp đó mà không có bất kỳ cách phòng vệ khả dĩ nào.
Dù vậy, ông vẫn không để lộ một chút đau đớn.
Cắn chặt răng để ngăn cho những tiếng rên rỉ không thoát ra, Nhị trưởng lão nuốt lại dòng máu dâng lên trong cổ họng, rồi tiếp tục nói.
"Nếu tìm được Bất Tử Y Giả, ngài nghĩ có thể lấp đầy khoảng trống trong đứa trẻ đó bằng thứ gì khác hay sao?"
Bất Tử Y Giả được ca tụng là một đại phu được các vị thần gửi xuống nhân gian, nên ông còn được gọi là Thần Y. Nhưng liệu ngay cả một người như vậy có thể chữa Wi Seol-Ah khỏi thứ bí ẩn đó không? Ngay từ đầu, thứ ấy có thực sự là một căn bệnh hay không?
Thậm chí, ngay cả một kẻ như 'Hắc Vương', người điều khiển những 'Tử Thần' dưới trướng, cũng không thể sánh nổi với cái hố đen như vực thẳm không đáy tồn tại bên trong cô bé này.
Thứ gì đang lấp đầy khoảng trống đó? Nó hoàn toàn khác biệt, không giống bất kỳ loại Khí lực nào mà Nhị trưởng lão từng biết đến. Ông không thể hiểu rõ bản chất của nó, chỉ biết rằng thứ đó khác thường và không thuộc về thế gian này.
Đó có thể là gì...
Con người có thể cảm nhận được nỗi sợ, và Nhị trưởng lão chắc chắn cảm nhận được sự sợ hãi từ Wi Seol-Ah. Nhưng đây không phải là nỗi sợ hãi mà ông quen thuộc.
Ông không biết chính xác thứ gì tồn tại bên trong cô bé.
Ông rất tò mò, nhưng lại không dám đào sâu tìm hiểu thêm.
Bản năng của ông mách bảo rằng, bên trong đứa trẻ này ẩn chứa một cánh cửa bí mật không bao giờ được phép mở ra.
“Đó có phải là lý do ngài đang ẩn mình khỏi thiên hạ? Bởi vì ngài sợ rằng đứa trẻ này sẽ bị phát hiện?”
Nếu các võ giả khác nhìn thấy thứ mà Nhị trưởng lão đã nhìn thấy, chuyện gì sẽ xảy ra? Dù chỉ có rất ít người đạt cảnh giới đủ cao để có thể nhìn thấu cô bé, nhưng ít không có nghĩa là không có ai cả.
Nếu một ngày nào đó, Kiếm Tôn gặp phải một võ giả khác có thể thấu hiểu bí mật bên trong Wi Seol-Ah, họ sẽ giải thích như thế nào về cái vực thẳm không đáy đó tồn tại trong một đứa trẻ tưởng chừng như vô hại?
Nhìn vào ánh mắt Kiếm Tôn, Nhị trưởng lão hiểu rằng ông ấy không chỉ đang ẩn mình để bảo vệ Wi Seol-Ah, mà còn vì một lý do nào đó sâu xa hơn. Nhưng ông biết, nếu hỏi thêm câu nào nữa, ông sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Nhị trưởng lão có thể cảm nhận được vô số lưỡi kiếm vô hình đang chĩa vào ông từ mọi phía.