- Đúng.
Chính là tôi.
Trái tim cô như bị ai đó bóp vụn.
Đã đi tới nước này rồi, tốt nhất cứ nói thẳng ra mọi chuyện.
- Hiệu trưởng của Học viện Thiết kế chính là em ruột của mẹ tôi, vậy nên cho dù tôi lộng hành hơn đi chăng nữa, mọi người sẽ không bao giờ biết là tôi làm.
Chuyện Đào Châu Nhi vu cáo Trần Tuệ An trước hội đồng thi năm đó cũng là do tôi sắp xếp.
Đào Châu Nhi là người bên cạnh tôi, tôi đã hứa sau khi giải quyết xong việc của Tuệ An sẽ giúp cô ấy lấy học bổng, giới thiệu thiết kế của cô ta.
Nhưng đáng tiếc, anh nhúng tay vào khiến cô ấy bị đuổi học.
Sau đó Đào Châu Nhi với Trần Tuệ An cãi nhau trước quán rượu, bị quản lý ở đó cũng là bạn trai của Châu Nhi ép vào trong quán rượu, cho người cưỡng bức và chụp ảnh lại.
Số ảnh đó tôi phải mất nhiều tiền lắm mới có thể mua lại được đấy..
Bốp!
Má trái của cô bất chợt đau đến xốn xang.
Nước mắt sắp trào ra liền bị cô nén lại.
Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi nghe cõi lòng mình đang tan nát.
- Đừng nóng vội như vậy, tôi đã kể hết đâu! Tôi cho người gửi hình đến cho anh, rồi in thật nhiều bản sao đem đến trường để tất cả mọi người đều biết, để cô ta có nhảy sông chết cũng không rửa được mối oan này..
- Lâm Thiên Tâm, cô im đi!
- Ba mẹ cô ta bị đuổi cũng là do tôi.
Tôi bảo quản lý ở đó vu cho họ tội ăn cắp để họ mất việc, lại còn không được phát lương.
Không ngờ con Tuệ An đấy lợi hại lắm, bán tóc để có thêm tiền.
Lại còn nhận được học bổng đến Anh du học nữa.
Hay lắm!
- ĐỦ RỒI!
Khải Văn bất chợt nhận ra tay mình đang run rẩy.
Anh không tin nổi cô gái trước mặt mình, năm mười chín tuổi có thể tàn độc như vậy.
Vì ham muốn của mình, không từ thủ đoạn, vu oan, hãm hại, đẩy người khác vào đường cùng.
Nếu không phải Tuệ An mạnh mẽ, sức sống hơn người, sợ là đã sớm nhảy sông tự tử thật rồi!
Cái tát khi nãy anh không hề hối hận.
Điều anh hối hận là bản thân tại sao lại vội vàng tin tưởng cô ta? Vì sao không lắng nghe Tuệ An? Năm năm qua cô đã tổn thương thế nào? Đã vất vả ra sao?
- Với lại, chuyện này không chỉ có mình tôi tham gia đâu.
Còn có cả..
Vũ Thiên An nữa.
Khải Văn trừng mắt, không tin vào tai mình.