Lâm Thiên Tâm kéo chiếc rèm gỗ, ngắm nhìn dòng sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Đôi mắt phượng như chìm vào một mảnh tâm tư.
Kể từ ngày hôm đó, anh không hề liên lạc với cô.
Cô từng bảo thư ký gọi đến Revenir nhưng nhận lại chỉ là lời từ chối lạnh lùng của anh.
Hơn mười năm đơn phương của cô, hóa ra đối với anh chỉ là một sự phiền toái.
Dẫu cô có cố gắng đến mấy cũng không thể bước vào thế giới của anh, bởi trong lòng anh chỉ có một mình Trần Tuệ An.
Chẳng lẽ đến ông trời cũng muốn đùa giỡn với cô? Thứ duy nhất mà mà cô mong mỏi, mà cô luôn hy vọng lại rơi vào tay của đối thủ?
"Trần Tuệ An, tại sao cô không chết quách bên Anh quốc đi? Tại sao còn quay về đây để tranh giành Khải Văn của tôi?"
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa từ tốn vang lên, đánh tan dòng suy nghĩ dai dẳng của cô.
Cô hít một hơi trấn tĩnh.
Bản thân giờ đã là tổng biên tập, là một người của công chúng, dù cho trái tim có đang vỡ ra nghìn vạn mảnh vẫn phải giữ một tâm thế vững vàng, an yên.
- Vào đi.
- Thưa tổng biên tập, anh Vũ Thiên An đã đến rồi.
- Mời anh ta vào đi.
- Dạ.
Cô đã sớm hay tin Vũ Thiên An sẽ về nước.
Thậm chí cô chắc chắn rằng Vũ Thiên An thông báo cho cô trước cả Tuệ An nữa.
Cô đã dùng sai quân cờ này mất rồi.
Vốn tưởng rằng Vũ Thiên An có thể chiếm lấy trái tim của Tuệ An, khiến cô ta không tơ tưởng gì đến Khải Văn nữa.
Nếu như không phải Tuệ An đột ngột trở về, có lẽ giờ đây cô đã đường đường chính chính làm hôn thê của Khải Văn.
- Tôi đến để tạm biệt cô
Vũ Thiên An cất giọng trầm ấm.
Cô có chút giật mình, hắn ta cứ vậy mà bỏ đi ư?
- Anh chắc chắn chứ? Có lẽ cả đời này anh không thể tìm thấy cô gái nào giống với Ngô Hạ Linh hơn cô ta nữa đâu! Anh cứ thế mà buông tay?
- Thiên Tâm, chúng ta nên dừng lại đi.
Trước khi mọi chuyện đi quá xa..
Trước đây hắn từng nghĩ Lâm Thiên Tâm như một nàng tiên vậy.
Cô ấy xa vời, khó nắm bắt, xinh đẹp, thông minh hơn người, là một cô gái sinh ra đã sớm vượt xa vạch đích.
Một cô gái có thể dễ dàng chọn cho mình một người chồng như ý.
Nhưng trên đời này nào có ai toàn vẹn? Lâm Thiên Tâm là một người cố chấp.
Cô ấy yêu thầm Khải Văn, nhưng nhất quyết không chủ động mở lời.
Cô ấy chấp nhận âm thầm ủng hộ Khải Văn, cố gắng đủ tư cách quyết định cuộc đời của mình.
Nhưng cái bóng gia đình của cô ấy quá lớn, cô ấy không cách nào vượt ra khỏi nó.
Nên cô ấy mãi đợi chờ, chờ một ngày Khải Văn quay lại, chấp nhận tình cảm của cô ấy.
Rồi Tuệ An xuất hiện, sự lương thiện, rạng rỡ kia dễ dàng chiếm lấy trái tim của Khải Văn.