Chìm Giữa Trời Sao

Chương 27: 27: Lễ Đường Đẫm Máu







Trần Tuệ An nghe bên tai có tiếng lạo xạo khó chịu.

Ngón tay khẽ động, có tiếng người quen thuộc vang lên:

- Tỉnh rồi ư? Tỉnh rồi thì đừng giả đò nữa!

Trần Tuệ An muốn cử động nhưng tay chân đã sớm bị trói chặt.

Đứng trước mặt cô không ai xa lạ chính là Lâm Thiên Tâm.

Cô ta mặc chiếc váy đen, đôi mắt phượng hằn lên sự hung ác, nham hiểm.

- Lâm Thiên Tâm? Cô muốn làm gì?

- Trần Tuệ An, cô bớt hỏi mấy câu ngu ngốc như vậy có được không? Tôi bắt cô không để hành hạ chẳng lẽ để nuôi nấng cô hay sao?

- Cô..

cô đừng có cố chấp nữa! Những chuyện năm xưa xem như khi đó chúng ta còn trẻ con, tôi không chấp! Chúng ta bỏ đi ân oán, làm lại cuộc đời mới không tốt hơn sao? - Trần Tuệ An cố gắng dùng lời nói, dùng lý lẽ để giải thích cho Lâm Thiên Tâm.

Đừng đùa chứ? Con nhỏ này mà điên tiết lên thì cô không còn mạng mà về nữa đâu!

- Bỏ đi? Trần Tuệ An, để tôi nói cho cô biết, cuộc đời tôi đã bỏ nhiều thứ lắm rồi! Tôi..

không muốn bỏ thêm Khải Văn nữa.

Dù có phải ép buộc, có rơi vào tội lỗi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ thử!

Lâm Thiên Tâm như đang nói cho Tuệ An mà cùng như thể đang thuyết phục chính bản thân mình.

Cô phải nắm bắt cơ hội cuối cùng này.

Lâm Thiên Tâm rút điện thoại, gọi cho Khải Văn:

- Lâm Thiên Tâm? Cô lại làm trò gì đấy?

Nghe giọng bình tĩnh như vậy chắc là vẫn chưa biết tin Tuệ An đã bị bắt đâu nhỉ? Lâm Thiên Tâm dịu dàng mà nói:

- Anh Khải Văn, anh có gặp Tuệ An không?

- Tuệ An? Cô hỏi cô ấy để làm gì? Tính bày trò gì nữa à?

Hóa ra hiện tại, trong mắt anh cô là người xấu xa đến như vậy ư? Tất cả cũng tại con khốn Tuệ An này.

Mọi việc sắp thành thì nó lại từ Anh bay về làm cái quái gì?

- Xem ra anh phát giác hơi muộn rồi.

Trần Tuệ An hiện đang trong tay tôi, anh muốn cứu cô ta cũng được thôi.

Sáng mai, tại nhà thờ thành phố.


Đúng chín giờ sáng anh không đến thì đừng trách tôi!

- Cô..

Lâm Thiên Tâm ngang ngược cúp máy.

Cô tiến đến nâng cằm Trần Tuệ An lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:

- Dù Khải Văn có đến hay không, ngày mai cũng sẽ là ngày tàn của cô!

- Lâm Thiên Tâm, cô làm như vậy sẽ khiến Khải Văn càng thêm ghét bỏ cô đấy!

- Mày im ngay! Mày không có tư cách!

Lâm Thiên Tâm chỉ thẳng vào mặt Trần Tuệ An, quắc mắt lên mà quát.

Cô căm ghét Tuệ An, cô muốn giết chết cô ta.

Đợi ngày mai khi cô cùng Khải Văn kết hôn, cô sẽ đích thân tiễn con nhỏ này về địa ngục.

* * *


Lâm Thiên Tâm khoác lên người chiếc váy cưới trắng như mây trời.

Đây là chiếc váy cô tự tay thiết kế và hoàn thành.

Chiếc váy lộ ra cổ trắng ngần, gương mặt trang điểm thật kỹ lưỡng làm bật lên nét đẹp kiều diễm.

Lâm Thiên Tâm nhìn đồng hồ đã gần chín giờ, cô nhàn nhã từ cửa sổ nhìn xuống hàng xe đã xếp dài trước cổng.

- Các người canh giữ cô ta cho cẩn thận, đợi có tín hiệu của tôi thì khử luôn cô ta đi!

Một đám cưới kỳ lạ sắp sửa diễn ra.

Lâm Thiên Tâm đứng trước Chúa, váy cưới trắng tinh khôi, tóc vấn lên, dung mạo đẹp như thiên sứ giáng trần.

Chỉ tiếc là thiên sứ này đã sa ngã, đôi cánh trắng ngây thơ đã hóa thành tăm tối.

Phía dưới không có lấy một vị khách nào cả, chỉ có một dàn vệ sĩ cao lớn.

Phía sau tấm rèm trắng trên lầu là Trần Tuệ An đang bị trói chặt, miệng nhét khăn chỉ ú ớ được mấy tiếng.