Chìm Giữa Trời Sao

Chương 30: 30: Hôn Lễ Trong Mơ







Bận bịu cả một ngày với việc chọn váy cưới, chọn kiểu tóc, trang điểm, Lâm Thiên Tâm cố giấu mệt mỏi trong đáy mắt mà trở về phòng.

Cô đi ngang phòng của Lâm phu nhân, muốn vào tâm sự một chút với mẹ thì nghe tiếng mẹ và cha tranh cãi bên trong:

- Sao bà gả con gái mình đi xa thế?

- Tôi làm thế chính là vì muốn tốt cho nó, tốt cho cái gia đình này.

- Tốt? Tôi với bà chỉ có một đứa con, bà lại lợi dụng lúc con gái mất trí nhớ, gả hẳn sang Ba Lan, cho một người mà nó chưa từng biết?

Lâm phu nhân lại gào lên ăn vạ, bà cau mày, giậm chân rất tức giận:

- Ông thì biết cái gì! Con Thiên Tâm nó bị nhà bên kia từ hôn, lại vướng phải lùm xùm bắt cóc con nhỏ Tuệ An nữa.

Đã vậy đang yên đang lành thì mất trí! Bây giờ một bản piano nó cũng đàn không xong, một cái áo cũng không thiết kế ra được, ngay cả tòa soạn Gaishin kia cũng bán đổ bán tháo đi rồi! Ông nói xem, còn ai trên cái đất này chịu cưới nó?

Lâm Thiên Tâm vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, đôi mắt vẫn lơ đãng như cũ không có một tia hỉ nộ ái ố nào.

Cô nhấc chân đi thẳng về phòng, quyết định từ bỏ ý định tâm sự với mẹ mình.

Bởi có khi người mà bà không muốn gặp bây giờ nhất chính là cô!

Lâm Thiên Tâm tắt đèn phòng, ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài rọi soi vào khung cửa sổ.

Cô nhắm tịt mắt nhưng mơ hồ vẫn cảm nhận được ánh trăng tươi đẹp ngoài kia.

Ngày mai, cô sẽ kết hôn.

Sau ngày kết hôn cô sẽ lập tức theo chồng bay sang Ba Lan.

Không biết trăng ở Ba Lan có sáng như đêm nay hay không?

Miên man suy nghĩ một hồi cô chìm vào giấc ngủ từ bao giờ không hay.

Lâm Thiên Tâm mơ thấy những mảnh ký ức rời rạc, nhiều giấc mơ con con cứ thi nhau xuất hiện khiến đầu cô đau như búa bổ.

Lâm Thiên Tâm choàng tỉnh thì ngoài trời đã lờ mờ sáng.

Bên ngoài, những người giúp việc cùng các nhà thiết kế đã đứng chờ sẵn.

- Cô chủ, chào buổi sáng.

Lâm Thiên Tâm mỉm cười, cũng đáp lại bằng một lời chào.

Lâm Thiên Tâm chọn một chiếc váy cưới dáng bồng màu nude pastel viền ren, cổ cao, tay dài mang hơi hướng cổ điển và sang trọng.


Chiếc váy cưới có hoa thêu nổi ở ngực áo, eo và chân váy.

Độ xòe bồng bềnh cùng họa tiết đính sequin lấp lánh khiến thiết kế trở thành chiếc váy cưới mơ ước của tất cả các cô gái.

Lâm Thiên Tâm trang điểm cầu kỳ, đầu đội vương miện thanh lịch như một nữ hoàng.

Khăn voan dài mấy mét kiêu sa và diễm lệ.

Nữ người hầu trẻ tuổi đứng bên cạnh không kiềm được mà thốt lên:

- Chao ôi! Đẹp quá!

Lâm Thiên Tâm cười càng thêm rạng rỡ.


Ngay lúc đó, mẹ cô bước vào trong với nụ cười giả lả trên môi:

- Nào, công chúa nhỏ của mẹ đã chuẩn bị xong chưa? Bên đàn trai đã đến rồi đấy! Ôi, thợ trang điểm mát tay quá, đem con gái tôi biến thành xinh đẹp thế này đây!

Thợ trang điểm được khen ngợi, đỏ mặt xua tay:

- Nào có, nào có! Là do Lâm tiểu thư đây xinh đẹp có thừa mà thôi.

Lâm Thiên Tâm không đáp gì, chỉ cười, một nụ cười hoàn mỹ đến độ tưởng chừng đã khắc lên cơ mặt.

Tất cả mọi người trong phòng lần lượt rời đi, mẹ cô trước khi bước ra còn dặn dò:

- Nửa tiếng nữa sẽ có người lên đón con đi.

Con chờ một chút nhé, đừng loay hoay mà làm hỏng lớp trang điểm đấy.

- Vâng.

Cánh cửa khép lại, nụ cười trên môi tắt ngấm.

Lâm Thiên Tâm rảo bước về chiếc túi để nơi góc phòng, bên trong là một chiếc hộp nhung nho nhỏ.