Editor: Anbel
Trên mặt thiếu niên còn mang theo vài giọt nước tại nơi vừa tẩy rửa vết son, giọt nước trong suốt thuận theo đường cong của gương mặt mỹ lệ mà chậm rãi chảy xuống tới cổ, cuối cùng dừng lại tại chỗ xương quai xanh trần trụi.
Trong sáng, sạch sẽ và không một chút ma mị, hương thơm nhẹ nhàng mà lan tỏa khắp nơi, từ xa có thể nhìn thấy nhưng chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể khinh nhờn được.
Thẩm Ngôn Sướng mỉm cười, đôi mắt xẹt qua một tia ý vị sâu xa, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là do em rửa tay quá chuyên tâm chăng?"
Phương Dạ Âm lấy ra một tờ khăn giấy, thong thả chậm rãi lau đi nước đọng trên ngón tay, nghe được Thẩm Ngôn Sướng nói thì lãnh đạm liếc mắt đánh giá hắn một cái.
"Bác sĩ Thẩm có việc?" Cậu trào phúng cong khóe môi, đem khăn giấy vừa lau xong quăng ra thùng rác phía sau nam nhân. "Chắc không phải là, Tần Việt Phương lại kêu anh tới đây đi?"
Theo động tác của cậu, phần cổ áo chưa cài lại thấp thoáng lộ ra mảnh da thịt bóng loáng, làm Thẩm Ngôn Sướng nhìn thấy một cách rõ ràng, trên đầu vai trắng nõn mượt mà có một vài dấu vết ái muội diễm sắc.
Hơn nữa, chỉ sợ đây chỉ là một góc của tảng băng chìm, có lẽ ở một chỗ nào đó trên da thịt tinh tế của thiếu niên, còn có thêm nhiều những dấu vết như vậy.
Thậm chí nó đang ở hai chân, lưng, eo bụng, và cùng với nhiều nơi khác nữa....
Bất quá, tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu là gã, thì gã cũng muốn đem về nhà, ngày ngày hoan hảo, triền miên không thôi.
Thẩm Ngôn Sướng kịp thời ngăn lại cảnh tượng diễm lệ trong đầu, hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.
"Em cứ như vậy mà xác định, Tần thiếu sẽ không kêu tôi tới ư?"
Phương Dạ Âm cười nhạo một tiếng, lười biếng xoay người lại. Thẩm Ngôn Sướng cao hơn cậu một cái đầu, cậu muốn tới gần đối phương thì phải ngửa đầu lên, hơi hơi nhón chân.
Hừ, cảm giác thật khó chịu.
Dáng người của Phương Dạ Âm không tính là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng ở trong mắt mấy người này dường như không có chút đáng kể nào cả.
Thẩm Ngôn Sướng nhìn thiếu niên chậm rãi tới gần, nhất là khi đối phương nhón chân đến gần, gã còn có thể cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt của thiếu niên nhè nhẹ phất vào cổ gã.
Vào lúc nào khoảng cách của cả hai rất gần nhau, chỉ cần gã cúi đầu liền có thể hôn lên đường cong duyên dáng trên môi cậu.
Chỉ là trên mắt đối phương hiện lên cảm xúc ác liệt, làm gã ngăn lại loại hành vi không sáng suốt này.
Ngón tay xinh đẹp của Phương Dạ Âm đặt lên mí mắt của Thẩm Ngôn Sướng nhẹ sờ một cái, đem mắt kính của đối phương lấy xuống, động tác không hề ôn nhu, trên trán Thẩm Ngôn Sướng xuất hiện một vệt đỏ.
Phương Dạ Âm cong môi nói nhỏ: "Đôi mắt của Thẩm tiên sinh thật xinh đẹp."
Thẩm Ngôn Sướng trời xinh có một đôi mắt phượng xinh đẹp, đuôi mắt có chút xếch về sau, thậm chí có một chút mị lực không nói rõ. Chợt nhìn kỹ, dường như so với đôi mắt ôn nhu của Phương Dạ Âm lại nhiều một phần nữ tính, kính mắt của gã là kính phẳng, tựa như vì che đi đôi mắt đa tình này mới đeo lên.
Thẩm Ngôn Sướng nhàn nhạt cười, trông rất bình tĩnh.
Hắn nói: "Đôi mắt của em lại xinh đẹp hơn."
Ngón tay cũng thật lạnh, lạnh đến nỗi hắn chút nóng lên...
"A, bác sĩ Thẩm là bác sĩ tâm lý, vậy anh có thể nhìn ra được, hiện tại trong lòng tôi đang suy nghĩ tới điều gì không?"
Phương Dạ Âm cười nói, âm thanh mềm mại dễ nghe lại mang theo một chút hương vị mê hoặc.
Thẩm Ngôn Sướng nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cậu, không nói câu nào cả. Trong mắt đối phương tràn đầy ác ý, cơ hồ không có chút giấu giếm gì cả.
Ý cười của Phương Dạ Âm lại càng gia tăng, dung nhan xinh đẹp lộ ra yêu khí tinh xảo, tựa như yêu tinh đang dụ dỗ người đánh cá.
"Thẩm tiên sinh không nhìn ra được à? Nhưng mà tôi lại nhìn ra được, anh đang suy nghĩ tới chuyện gì."
Phương Dạ Âm không nặng không nhẹ chạm lên mí mắt của gã, giọng nói quanh quẩn bên tai nam nhân, "Tại nơi này, đều là dục vọng."
"Từ khi chúng ta lần đầu gặp mặt nhau, cũng đã tồn tại rồi."
Phương Dạ Âm cười khẽ, âm thanh như hải yêu đang cắn nuốt lấy trái tim mà người đánh cá vì cầu nguyện mà hiến tế, dụ hoặc lại tàn nhẫn nói: "Anh cho rằng, anh giấu nó tốt lắm sao?"
Phương Dạ Âm hơi lui về phía sau, xoa xoa nếp uốn trên tây trang của Thẩm Ngôn Sướng, nở nụ cười ngọt ngào châm chọc.
"Tôi đoán có đúng không?"
Thẩm Ngôn Sướng nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh, không một cảm xúc.
Không có kinh ngạc, không hề phản bác, chỉ có sự trầm mặc như vực sâu vô tận.
Nửa ngày sau, hắn mới không rõ ý vị mà phát ra một tiếng than thở, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra vẻ câu nhân, đa tình mị vũ mà nhìn về phía Phương Dạ Âm nói: "Em quả thật thông minh."
Phương Dạ Âm cong môi, còn chưa kịp nói thêm điều gì, eo đã bị đối phương hung hăng nắm lấy, lưng cũng bị đè lên gạch men sứ lạnh lẽo.
Nam nhân vừa mới ôn thuận ưu nhã lộ ra một mặt hung tàn, đem Phương Dạ Âm gắt gao tóm chặt vào trong ngực, giống như mãnh thú đang bảo vệ lấy thức ăn trân quý.
Hơi thở giống đực bất thình lình ập vào trong mặt làm Phương Dạ Âm không vui nghiêng đầu, một ngón tay thon dài hữu lực đem đầu cậu cường ngạnh kéo về.
"Có đôi khi, người xinh đẹp, là không cần thông minh như vậy." Thẩm Ngôn Sướng tới gần, khẽ chạm vào bên môi đối phương, âm thanh mang theo chút khàn khàn trầm thấp, "Các ngươi chỉ cần an tâm nằm trên giường, chờ đợi bị thao đến khóc."
[ đồng chí Tần!! Góc nhà đang bị đào kìa! ]
Phương Dạ Âm áp xuống dạ dày không khỏe, híp mắt nhìn về tên nam nhân hai mặt này, một mặt ôn thuận lịch sự tao nhã, giống như một người ôn hòa, một cái tựa như hiện tại vậy, hung hãn và tàn nhẫn, ngay cả đôi mắt phượng đa tình cũng lộ ra một cổ lệ khí.
"Những lời này tôi nói với Thẩm tiên sinh cũng áp dụng như vậy."
Phương Dạ Âm câu môi, thay vì né ra xa, đôi tay nhỏ lại đặt lên ngực đối phương, vuốt ve từ ngực tới eo lưng rồi tới mông, cuối cùng dừng lại tại chỗ hõm xuống sau lưng lưu luyến sờ soạng.
"Người xinh đẹp, thì cũng sẽ có dục vọng."
Phương Dạ Âm mỉm cười nghĩ tới, lão tử cũng muốn chơi người của Thẩm gia nữa.
Nghĩ tới như vậy, cái dạ dày cũng dễ chịu hơn nhiều.
Thẩm Ngôn Sướng dừng một chút, chợt nở nụ cười.
"Em quả thật rất thú vị."
Gã có chút không cam lòng hôn khẽ lên môi Phương Dạ Âm.
"Chỉ là đáng tiếc, như thế nào lại bị Tần Việt Phương nhặt về nhà trước rồi."
Đôi mắt Phương Dạ Âm hơi nhướng lên, giữ chặt lấy đối phương muốn rút lui thân thể ra, ôm lấy cổ đối phương, phun ra khí tức ái muội: "Anh sợ hắn?"
Đôi mắt Thẩm Ngôn Sướng hơi tối lại, hiện lên một chút tia do dự, vẫn là bình tĩnh lại đẩy Phương Dạ Âm ra.
"Hắn xác thật rất lợi hại."
Nếu hắn có một chút yếu điểm nào đó thì hiện tại Phương Dạ Âm đã bị người khác thao lộng đến khóc không biết bao nhiêu lần rồi.
Phương Dạ Âm nhướng mày, từ miệng người Thẩm gia nghe được lời khen cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Đời trước hắn tựa hồ không hề có bất cứ sự liên hệ gì tới họ cả.
Thẩm Ngôn Sướng vuốt phẳng lại áo khoác của chính mình, đôi tay thong thả tựa hồ như biến trở về thành nam nhân lịch sự tao nhã ban đầu, từ trên tay Phương Dạ Âm cầm lấy mắt kính, ngón tay có chút lưu luyến vuốt ve đôi môi cậu.
Phương Dạ Âm hừ lạnh một tiếng, ác liệt nói: "Bộ dạng hiện tại của anh, tựa như con chuột cống, che giấu dục vọng dơ bẩn của mình rồi nhìn trộm người khác."
Thẩm Ngôn Sướng cười khẽ, không nặng không nhẹ gặm khe hở ở đầu ngón tay: "Vậy thì cậu chính là con chuột nhìn trộm quả táo nhỏ, thỉnh thoảng ngửi ngửi một chút, mới có thể đánh bại đại ma vương thu hồi lại động lực(?)."
Phương Dạ Âm nhạy bén nhận ra được ám chỉ trong câu nói của gã, nhìn đôi mắt hơi nhúc nhích của gã.
Muốn hỏi thêm một vài điều gì đó như suy nghĩ vẫn còn kẹt trong cổ họng xoay một vòng, Phương Dạ Âm vẫn là bình tĩnh áp xuống nghi hoặc.
"Nhanh cút ra khỏi đây đi." Cậu giả vờ không kiên nhẫn nói.
Thẩm Ngôn Sướng than nhỏ một tiếng: "Em quả thật đúng là vô tình."
Phương Dạ Âm lãnh đạm nói: "Nếu anh để tôi chơi anh, tôi nhất định sẽ đối xử với anh thật ôn nhu."
Tác giả: Vẫn như cũ, Tần Việt Phương chưa được lên sân khấu: "Chính mình đem nón xanh đội lên đầu chính mình, vậy vẫn được xem là nón xanh à?"
Anbel: ủa ulatr, người ta đang nhăm nhe đòi chịch anh, còn anh thì lại suy nghĩ trong đầu chịch người ta như thế nào, ủa???
Nay đang dui nên đăng chap mới lên đây tiếp =)))