Editor: Anbel
Lưu ý: lời thoại nội tâm của bé Âm sẽ được in nghiêng
Tần Việt Phương hôn rất sâu, đầu lưỡi của cả hai quấn quýt lấy nhau, hắn tựa như muốn đem cả đầu lưỡi đưa vào liếm láp đến tận khoang phổi của đối phương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Dạ Âm bị hôn đến đỏ ửng, cậu nhíu mày vừa ủy khuất vừa đáng yêu trừng hắn, tựa như đang cầu xin hắn tha cho cậu.
Hai người áp sát quá gần nên cậu có thể nghe rõ được âm thanh của người bên đầu dây bên kia của điện thoại.
"Boss? Anh?"
Đôi mắt Phương Dạ Âm giật giật, cơ thể bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Hắn khá quen thuộc với giọng nói này, đây chính là giọng nói của em họ hắn, bây giờ đột nhiên nghe thấy khiến hắn có cảm giác xấu hổ như bị người khác phát hiện.
Tần Việt Phương cũng cảm nhận được thân thể cậu cứng đờ, hắn không hài lòng mà cắn nhẹ lên môi cậu sau đó chậm rãi đứng lên.
"Cậu nói tiếp đi."
Không biết hai người nói về chuyện gì mà một lúc sau Tần Việt Phương đã mặc quần áo vào và rời đi ngay.
Không bao lâu sau khi Tần Việt Phương đi khỏi, Phương Dạ Âm chậm rãi đứng dậy, loạng choạng từng bước mà đi vào nhà vệ sinh.
Cảm giác buồn nôn trong cơ thể cuối cùng cũng không phải nhịn nữa rồi.
Phương Dạ Âm khoác một chiếc áo sơ mi mỏng, sắc mặt cậu tái nhợt mà cúi người dựa vào bồn cầu.
"Ọe..."
Cậu nôn một tiếng, thức ăn trong bụng đều bị nôn ra hết, cổ họng chua chua cay cay, dạ dày càng cảm thấy khó chịu hơn, bên trong bụng đã trống rỗng đến mức không còn gì để nôn ra, ấy thế mà cơn buồn nôn vẫn liên tục ập tới.
Nằm sấp một hồi lâu cậu mới cảm giác thân thể hồi phục được một chút, đôi chân cậu vì ngồi xổm một lúc lâu mà cảm thấy hơi tê tê, nhất thời không đứng lên được.
Phương Dạ Âm lơ đễnh suy nghĩ, may là đêm nay hắn đi ra ngoài, nếu không thì phải đợi đến sáng mai mới được nôn ra, lúc đó lại sẽ lãng phí mất bữa sáng.
Cậu đã sớm học được cách kiềm chế cơn buồn nôn, chỉ ở lúc không nhìn thấy hắn mới chịu không được mà nôn ra, nếu không sẽ làm mất hứng thú của hắn, đến lúc đó chính mình sẽ càng thêm khổ sở.
Đem áo sơ mi trên người thay ra, quăng đồ dơ vào sọt rổ, Phương Dạ Âm tắm rửa sạch sẽ sau đó mới chậm rãi bò về giường nằm.
Đôi mắt cậu thẫn thờ nhìn màn đêm lấp lánh bên ngoài cửa sổ, trong đầu thầm nghĩ —--- Hi vọng đêm nay hắn ta sẽ không quay trở lại.
Có lẽ là lời cầu nguyện của cậu thực sự hiệu quả mà sau khi ngủ một giấc từ tối đến sáng, Tần Việt Phương cũng không có quay trở về.
Đêm qua cậu quên kéo rèm nên hôm nay ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh mà chiếu vào người cậu, nhẹ nhàng sưởi ấm cơ thể yếu ớt.
Có lẽ suy nghĩ của mọi người thật sự sẽ theo cơ thể mà hành động, cậu nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng ngực của cậu lại cảm thấy một chút mờ mịt cùng bàng hoàng, tựa hồ như đang hoảng sợ về tương lai của chính mình. (?)
Phương Dạ Âm cụp mắt đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cậu khẽ duỗi tay chạm vào ánh nắng bên ngoài cửa sổ, ngón tay cậu hồng hào gần như trong suốt dưới ánh nắng—-- Hắn là bị làm sao vậy, nếu hắn là Tần Việt Phương trước kia, hắn sẽ chẳng bao giờ có cái suy nghĩ ủy mị đến như vậy.
Phương Dạ Âm ngẩn người nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ đến khi nghe được tiếng dì Lưu gõ cửa mới giật mình lấy lại tinh thần. Bên ngoài truyền đến âm thanh của dì Lưu:
"Cậu chủ nhỏ, hôm nay phải đi học thôi."
Phương Dạ Âm lên tiếng đáp lại sau đó chậm rãi mà lấy đồng phục đã được chuẩn bị sẵn trong tủ quần áo mặc vào.
Tần Việt Phương cũng là một con người thú vị, hắn biết rõ Phương Dạ Âm sinh ra ở nông thôn, trình độ học sẽ chẳng vượt qua nổi sơ trung (cấp hai) nhưng vẫn chi ra một số tiền lớn để cậu có thể vào học ở một trường đại học danh giá.
Phương Dạ Âm nhếch khóe miệng hờ hững, nếu là người "thật", có khi Phương Dạ Âm sẽ rất cảm kích hắn, hẳn cậu còn tưởng rằng đây chính là cơ hội mà cậu ta có được.
Nhưng mà hắn còn không biết rõ mình sao, chẳng qua làm như vậy chính là tạo ra một cái lồng để nhốt chú chim nhỏ, để nó có thể chậm rãi hiểu rõ hiện thực thôi.
Bởi vì cơ hội được trao cho bạn, đơn giản là bạn không thể nắm bắt lấy nó. (?)
Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy đến cổng trường, Phương Dạ Âm không chút do dự bước xuống xe.
Đồng phục của học sinh trong trường đều là đồ đặt may, lúc này đã vào cuối xuân, trời đã có dấu hiệu nóng dần lên, hầu hết học sinh trong trường đều mặc áo sơ mi trắng, thế nhưng không một ai lại có thể mặc nó phù hợp như Phương Dạ Âm.
Đường may áo đơn giản nhưng lại hoàn hảo tôn lên dáng người thon dài của cậu, cổ áo được cài sát đến nút trên cùng, tạo cảm giác lãnh đạm không ai có thể xâm phạm tới. Thế nhưng ngược lại trên người cậu lại có nét tao nhã, hệt như một vị tiểu thiếu gia nhà giàu có phong thái, lạnh lùng lại có nét dịu dàng, cả hai nét đều trái ngược nhau nhưng lại hòa hợp với nhau một cách kì lạ.
~~~~~~~~~~
Anbel: nếu ai có đọc bản QT thì sẽ hiểu lời văn tác giả viết cụt ngủn thấy sợ luôn =))) nên chương này hôm nay chém hơi bị ghê, thông cảm nheeee