Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
Nói cái gì mà làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Sáng nào Diệp Bạch Tư cũng tập thể dục ở nhà, buổi trưa nếu không ở nhà thì cũng đến công ty, đi sớm về muộn hết lần này đến lần khác.
Sau khi biết Đoàn Sâm sống bên cạnh, ngay cả tình bạn giữa những người hàng xóm dường như cũng không còn sót lại chút nào.
Đoàn Sâm rầu, bố mẹ Đoàn rầu, ông nội Đoàn cũng rầu theo.
Ông vận động hai người Lý Cận, Minh Huyên và các bạn đồng lứa, bảo bọn họ nếu có tổ chức sinh nhật thì nhớ mời Diệp Bạch Tư. Ông Lý thẳng thắn bảo: "Tôi với thằng bé này có quan hệ không tồi, lần nào mời nó cũng đến, có điều mấy năm nay người ta bận rộn kinh khủng nên tôi cũng chẳng biết phải làm sao."
Minh Huyên cũng nói: "Vì đều làm ở lĩnh vực công thương nghiệp nên thằng bé hiện đang là khách quý của tôi, bình thường không ai biết cả, thế nhưng nếu trong thời gian ngắn mà không có lý do hợp lý thì ông có bảo tôi gọi người đến cũng không được đâu."
"Vậy Đoàn Sâm phải làm sao bây giờ." Đoàn Vanh thở dài một hơi: "Tôi sắp xuống lỗ đến nơi mà vẫn không biết mình có được ôm chắt trai không nữa, ông nói xem, sao giới trẻ bây giờ có mỗi việc lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng khó khăn như thế vậy?"
Muốn thực hiện phương pháp mang thai công nghệ gen thì phải có giấy chứng nhận kết hôn. Kể từ khi công nghệ này được phát hành, phía chính phủ quản lý rất nghiêm ngặt, mỗi gia đình chỉ được phép đăng ký một người, hơn nữa còn phải ký thỏa thuận với viện nghiên cứu để đảm bảo nhân quyền cơ bản của đứa trẻ, đề phòng bố mẹ bỏ rơi hay những thứ tương tự.
Trước đây Đoàn Sâm theo chủ nghĩa không kết hôn, hắn tương đối buông thả ngang ngược, không nghĩ đến chuyện có con bao giờ, hiện tại vất vả lắm mới thông suốt được chuyện kết hôn thì vợ lại chạy mất.
Đoàn Vanh rất giận mỗi khi nhắc đến chuyện này, ông vốn cho rằng năm năm trước hai người bọn họ có thể kết hôn, kết quả là bao nhiêu cái Tết trôi qua rồi vẫn không thấy bóng dáng tờ giấy chứng nhận. Đoàn Sâm lại cố tình treo cổ trên cùng một thân cây, muốn kéo hắn ra cũng không cách nào kéo nổi.
"Nó sợ phải gánh vác trách nhiệm ấy mà, ông cũng biết tính nết lúc trước của thằng nhóc Đoàn này đó thôi." Ông Lý thản nhiên đánh giá: "Cơ mà nếu hiện tại Diệp Bạch Tư đã đồng ý cho nó theo đuổi rồi thì chắc chắn vẫn còn cơ hội."
"Vấn đề là mặc dù Tiểu Diệp đồng ý rồi nhưng hai đứa nó có gặp mặt được đâu, cái đức hạnh bây giờ của Đoàn Sâm là vừa muốn nhìn thấy thằng bé lại vừa sợ người ta thấy phiền... Hiển nhiên nó cũng không thể đến tận cửa quấy rầy được."
"Chà." Minh Huyên nói: "Nếu vậy thì để tôi huy động giúp ông cho, không có thiên thời địa lợi thì chúng ta đành phải dựa vào nhân hòa thôi."
Lý Cận nói: "Tôi cũng sẽ nói với con trai mình một tiếng, để cho mọi người trong vòng quan hệ giúp chúng ta quan tâm đến hoạt động của Diệp Bạch Tư, cố gắng tạo ra nhiều cơ hội gặp mặt xem thế nào."
Ba ông lão này cùng nhau đi huy động, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hầu như tất cả mọi người trong vòng đều biết Đoàn Sâm đang theo đuổi Diệp Bạch Tư.
Chuyện này nhận được không ít ý kiến trái chiều.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Hồi đó Đoàn Sâm cố ý sắp đặt sự cố thang máy để hãm hại Diệp Bạch Tư cơ mà, bây giờ anh ta còn giả vờ thâm tình cái gì?"
"Chỉ là tin đồn thôi, nhà Đoàn chưa từng thừa nhận chuyện này mà."
"Dù sao thì người ta cũng đã quen nhau tám năm rồi, nói không chừng là tình cũ khó quên đó chứ?"
"Anh trai à, đã năm năm rồi đấy, Đoàn Sâm mà như thế sao? Vậy là anh chưa gặp người thật rồi, má ơi, lỗ mũi của anh ta hếch thẳng lên trời, không thèm để ai vào mắt, anh ta mà có thể si tình suốt năm năm hả?"
"... Tôi có điều muốn nói, lúc gặp anh ta hồi trước thì tôi thấy đối phương kiêu ngạo lắm đó."
"Nhưng mà chuyện này hình như là do ông Đoàn, ông Lý với ông Minh cùng lên tiếng đấy, mọi người cũng biết mặt mũi của ba người này như thế nào rồi, chuyện Đoàn Sâm muốn theo đuổi Diệp Bạch Tư chắc chắn không thể nào là giả được."
"Thật lòng mà nói thì lúc Diệp Bạch Tư ở bên cạnh Đoàn Sâm năm đó, tôi thật sự chưa từng nghĩ rằng cậu ta có thể sống tốt như vậy sau khi rời khỏi Đoàn Sâm đâu."
"Mắt nhìn của Đoàn Sâm rất tốt, nói như vậy thì hai người bọn họ đã dây dưa hơn mười năm rồi, đúng là một đoạn tình cảm nhớ mãi không quên nhỉ."
"Hahaha các cậu nói chuyện nghiêm túc thế, có mình tôi tự hỏi rằng không biết Đoàn Sâm sẽ theo đuổi người ta làm sao à? Anh ta kiêu ngạo như vậy thì muốn theo đuổi người khác cũng phải khó khăn lắm đấy chứ?"
...
Diệp Bạch Tư phát hiện ra rằng bất kể mình tham gia bữa tiệc nào đi nữa thì lúc nào cũng có thể gặp được Đoàn Sâm. Dường như chỉ qua một đêm thôi, ông trời đột nhiên muốn tác hợp cho hai người bọn họ.
Mặc dù anh biết một phần nguyên nhân chính là do anh sở hữu khá nhiều mối quan hệ chung với Đoàn Sâm, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ quái.
Đây là một buổi lễ long trọng kỷ niệm ngày thành lập của một trang web video lớn, Diệp Bạch Tư may mắn được mời tham gia, sau khi đi qua địa điểm tổ chức sự kiện và chào hỏi một vài người thì anh nhìn thấy Đoàn Sâm đang bắt tay với người sáng lập trang web ở trước mặt.
Đối phương mặc âu phục màu xám, trông chững chạc và lịch lãm vô cùng.
Có rất nhiều người đứng vây xung quanh hắn, phỏng chừng trong thâm tâm bọn họ đều đang muốn làm quen. Dù sao trước kia hắn cũng chưa từng tham gia loại sự kiện như thế này, kể cả khi hắn đã đầu tư cổ phần vào trang web.
"Diệp tổng?" Người sáng lập đột nhiên nhìn thấy anh, y lập tức mỉm cười vẫy tay rồi nói với hắn: "New World của Diệp tổng thật sự rất dễ sử dụng, tôi đã trang bị cho công ty chúng tôi mỗi tầng một cái để bảo vệ sức khỏe đường hô hấp cho nhân viên đó!"
Mí mắt của Đoàn Sâm giật giật, Diệp Bạch Tư ung dung cầm ly bước đến, anh khẽ cụng ly với bọn họ, bảo: "Tôi rất vinh hạnh nhận được sự coi trọng của Lưu tổng ạ."
Anh đã rất thành thạo những trường hợp như thế này, Lưu tổng mỉm cười rồi nói: "Để tôi giới thiệu với anh, vị này chính là Đoàn tổng, đây là cổ đông lớn của công ty chúng tôi, rất hiếm khi gặp được anh ấy ở những nơi như vậy."
Diệp Bạch Tư gật đầu, anh nhìn Đoàn Sâm nói: "Nghe danh đã lâu."
Đoàn Sâm bật cười, hắn cụng ly với anh, sau đó quay sang nói với Lưu tổng: "May mà có Lưu tổng giới thiệu, nếu không tôi cũng không biết đây chính là Diệp tổng trứ danh đâu. Nhắc mới nhớ, nhãn hiệu của New World sáng giá như vậy, gần đây tôi cũng đang có ý định hợp tác đó chứ."
"Ồ." Lưu tổng vừa tỏ vẻ không cần khách khí vừa vô cùng thức thời bảo: "Vậy hai người cứ từ từ trò chuyện đi, nếu đàm phán thành công thì nhớ mời người trung gian là tôi dùng bữa nhé."
Không ai là ngu ngốc đối với những chuyện lan truyền trong vòng cả. Hiện tại ai cũng biết chỉ cần mời được Diệp Bạch Tư và chuyển cho Đoàn Sâm cái danh thiếp thì chắc chắn sẽ không thể trắng tay. Hễ đã là chuyện có chừng có mực thì y đã biết rõ rốt cuộc Đoàn Sâm đến đây vì cái gì, chuyện gì nên nói cũng đã nói hết, bây giờ chỉ cần chừa lại không gian cho người nọ thôi.
Diệp Bạch Tư liếc nhìn xung quanh, không ít người đang lén lút để ý đến động tĩnh phía bên này, nụ cười của anh vẫn không thay đổi, nhẹ giọng nói: "Hình như dạo này duyên phận của chúng ta hơi chặt chẽ nhỉ?"
Thật ra Đoàn Sâm cũng có phần mờ mịt.
Tự nhiên dạo này hắn bắt đầu nhận được đủ loại lời mời, hầu như đều kèm theo danh sách người tham gia, hơn nữa đều có tên của Diệp Bạch Tư trong đó, như thể... cả thế giới đang cố tình tạo cơ hội cho bọn họ gặp nhau.
Đoàn Sâm nói: "Tôi cũng thấy vậy."
"Rõ ràng là chuyện này rất bất thường." Diệp Bạch Tư hỏi: "Anh không biết chuyện gì đang xảy ra sao?"
"Ừm... Tôi chỉ biết trước là em sẽ đến, danh sách người tham gia được gửi kèm với thiệp mời, cho nên rất khó để tôi không rung động."
"Thiệp mời của tôi không kèm theo danh sách người tham gia."
"Tôi thề." Đoàn Sâm nghiêm túc nói: "Chuyện này không phải do tôi sắp xếp, tôi chỉ thuận theo sự sắp xếp mà thôi."
Trông Đoàn Sâm không giống như đang nói dối, Diệp Bạch Tư cau mày bảo: "Đoàn Anh Anh, đừng có nói là anh lại kể với bố mẹ anh chuyện của chúng ta đấy nhé?"
Đoàn Sâm: "..."
Diệp Bạch Tư giận dữ bỏ đi chỗ khác.
Vì ở đây có quá nhiều người nên Đoàn Sâm không dám dính lấy anh một cách công khai, hắn chỉ có thể chậm rãi đi qua một bên, đặt mình vào nơi có thể nghe thấy anh nói chuyện.
Sau buổi lễ, Đoàn Sâm không thèm nhớ đến những người đã đưa mình danh thiếp, toàn bộ tâm trí của hắn đã bị Diệp Bạch Tư mang đi.
"Thằng ngốc này." Đoàn Cao Sơn ngồi trong góc thở dài: "Mỗi lần sắp xếp cho nó, tôi chỉ cần nói hai câu là đã bắt kịp."
Hứa Tâm Nguyệt cũng liên tục thở dài: "Sao lại thế này nhỉ, trước giờ tôi chưa từng thấy nó ngu ngốc như thế."
"Yêu sâu nên mới ưu sầu." Vì không tiện theo dõi tại chỗ nên ông nội Đoàn nói thông qua màn hình cuộc gọi: "Vậy là không ổn rồi, một năm Tiểu Diệp có thể tham gia bao nhiêu bữa tiệc hả? Đoàn Sâm mà cứ như vậy thì năm năm nữa cũng chẳng có tiến triển gì mới đâu."
"Năm năm nữa chắc Tiểu Diệp không thèm quan tâm đến nó nữa đâu bố ạ."
"Hai đứa mày phải nghiêm túc nghĩ cách đi!" Đoàn Vanh nóng nảy: "Nếu thằng nhỏ đã không làm được trò trống gì thì hai đứa mày cũng không thể không hơn gì nó chứ?"
"Vậy xin ngài chỉ bảo tụi con phải làm thế nào đây ạ?"
Đầu Đoàn Cao Sơn đột nhiên bị ấn xuống, Hứa Tâm Nguyệt thấp giọng nói nhỏ: "Hình như Diệp Diệp vừa mới nhìn thấy chúng ta đó."
"... Thế chúng ta chuồn lẹ trước đi."
Bên này, Diệp Bạch Tư đột nhiên chủ động bước đến trước mặt Đoàn Sâm, anh nhìn hai người đang yên lặng quay lưng về phía đối diện, hỏi: "Đó là bố mẹ anh phải không?"
Đoàn Sâm nhìn thoáng qua, sau đó hắn sải bước đuổi theo ngay lập tức.
Diệp Bạch Tư không định gặp bố mẹ nhà Đoàn, anh đứng ở bên trong một lúc, mãi đến khi khách khứa lục tục rời đi thì mới bước ra ngoài, lại phát hiện cả ba người nhà Đoàn vẫn còn ở đó.
Hứa Tâm Nguyệt nhìn thoáng qua Diệp Bạch Tư, bà vội vàng đạp giày cao gót chạy đến: "Ôi, tiệc kết thúc rồi hả con? Bác đang nói chuyện với bác trai, hai bác muốn mời con ăn một bữa để tiện ôn lại chuyện cũ."
Diệp Bạch Tư lườm Đoàn Sâm một cái, đôi mắt của người nọ đang trông mong nhìn về phía bên này, bị anh lườm thì lẳng lặng dời tầm mắt, lỗ tai trở nên đỏ rực, không biết là do ngại ngùng hay xấu hổ.
Hai mươi phút sau, cả nhà Đoàn và Diệp Bạch Tư cùng ngồi trong một gian phòng lớn ở một tiệm trà lân cận.
Người phục vụ rót thêm trà cho mọi người, ánh mắt của Diệp Bạch Tư rơi vào chiếc iPad được đặt chính giữa, ông nội Đoàn đang ở bên trong.
Anh cụp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cảm thấy chuyện này thật sự rất buồn cười.
"Vậy." Đoàn Cao Sơn lên tiếng trước, ông nói: "Bác nghe nói là con đồng ý cho Đoàn Sâm theo đuổi con, chuyện, chuyện này thật sự là do hai bác sắp xếp, con đừng trách Đoàn Sâm... Bây giờ nó chân thành lắm, nó sẽ không cố ý làm phiền con đâu."
Thái độ của Diệp Bạch Tư rất điềm đạm: "Con biết ạ."
Hứa Tâm Nguyệt cũng có chút căng thẳng, ông lão ngồi ngay ngắn bên trong iPad, xụ mặt nháy mắt với bọn họ.
Hứa Tâm Nguyệt nhìn không hiểu, vì vậy bà xoay bàn qua để ông lão đối diện với Diệp Bạch Tư luôn: "Ông nội có chuyện muốn nói với con này."
Đoàn Vanh chưa kịp chuẩn bị đã lập tức bắt gặp ánh mắt của Diệp Bạch Tư, ông trang trọng ho khan một tiếng, giọng nói già nua tràn ngập hiền từ: "Tiểu Diệp, mấy năm nay con thế nào rồi?"
"Cảm ơn ông Đoàn đã quan tâm, con rất ổn ạ."
"Đâu chỉ có mỗi ông, cả nhà Đoàn cũng quan tâm đến con đó."
Diệp Bạch Tư nhìn Đoàn Sâm, thấy người nọ cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt hắn đong đầy tình cảm.
"Chuyện này là do ông sắp xếp đấy, ông làm vậy bởi vì hai đứa cũng lớn rồi, con không bài xích nó như vậy, nó cũng đã biết sai, vì thế chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Dù sao thì con cũng chỉ muốn xem nó đã thay đổi tốt bao nhiêu thôi, ông nội có thể hiểu được." Đoàn Vanh nói: "Con cứ đưa nó về nhà đi, hồi đó nó đối xử với con như thế nào thì con cứ đối xử lại với nó như vậy... Cứ sai bảo nó tùy thích đi, nếu con cảm thấy không ổn hay thật sự không chịu đựng nổi thì hẵng cân nhắc đến người khác, sau đó đuổi nó đi, từ nay về sau nếu Đoàn Sâm còn dám tìm đến con nữa thì ông sẽ đích thân đánh gãy chân nó."
"Còn nếu vạn nhất con cảm thấy ôi, vẫn có thể sai bảo tốt, vậy thì chúng ta hãy đi chứng nhận... Ý ông nội không phải thúc giục tụi con, chỉ là bây giờ hai đứa cứ không tiến không lùi như vậy, những người ngoài cuộc như bọn ông thật sự rất lo lắng. Thời gian không đợi một ai cả, hai đứa cũng từng này tuổi rồi... Đừng làm chậm trễ nhau nữa, con thấy ông nội nói có đúng không?"
Diệp Bạch Tư im lặng.
Đúng là khi nhìn thấy Đoàn Sâm bây giờ thay đổi lớn như vậy thì trong lòng anh cũng có chút chờ mong. Nếu cứ chắp tay chịu trói thì anh cảm thấy không cam lòng, đồng ý bừa bãi thì lại cảm thấy bất công. Thế nhưng ông lão nói rất đúng, bây giờ hai người đã thế này, đều là người trưởng thành cả rồi, bọn họ đã qua cái thời thử thách thanh xuân từ lâu, nếu cứ tiếp tục không tiến không lùi như vậy thì chỉ đơn giản là lãng phí thời gian của nhau thôi, bọn họ không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa.
Nếu anh đã đồng ý cho Đoàn Sâm theo đuổi thì anh không nên tiếp tục trốn tránh hay dây dưa, chuyện đó giống như đã muốn mà còn làm bộ lắm.
Còn nếu đã quyết tâm từ chối thì cũng nên thẳng thừng nói ra, khiến cho Đoàn Sâm hoàn toàn hết hy vọng.
"Con cứ suy nghĩ đi, mọi người không ép con đâu, nếu con xác định mình không cần Đoàn Sâm nữa thì nói với nó một tiếng, để cho nó hoàn toàn từ bỏ, còn nếu con đồng ý cho nó cơ hội thì hãy cho nó nhiều cơ hội hơn một chút... Con nói xem, vậy có được không?"
Đoàn Sâm nói: "Ông nội, ông đừng ép buộc em ấy nữa, con chờ được mà."
"Con giữ trật tự đi." Đoàn Vanh không vui bảo.
Ông biết cách mà Diệp Bạch Tư đối xử với tình cảm chín chắn hơn Đoàn Sâm rất nhiều. Sau chuyện của Kim Dược, ông lập tức hiểu ra Diệp Bạch Tư biết chính xác bản thân mình muốn gì ở thời điểm nào, ngược lại thì Đoàn Sâm bị gia đình chiều chuộng đến hỏng.
"Con không cần áp lực đâu, khi nào về thì suy nghĩ cũng được." Đoàn Vanh vẫn nói như thế, dù sao cũng là chuyện tình cảm của hai người, sau bao nhiêu năm, ông tin rằng Diệp Bạch Tư sẽ rất cẩn trọng.
Diệp Bạch Tư nhấp một ngụm trà, Đoàn Sâm lặng lẽ xoay iPad qua để tránh tạo thêm áp lực cho anh.
Hắn cau mày rất sâu, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Nếu Diệp Bạch Tư đã quyết tâm thì chỉ có hai con đường sống hoặc chết.
Đột nhiên hắn cảm thấy cứ dây dưa thế này vẫn tốt hơn nhiều.
"Diệp Diệp..." Đoàn Sâm lại mở miệng, hắn chưa kịp nói gì đã thấy Diệp Bạch Tư nhìn sang, "Tôi muốn về."
Đoàn Sâm mờ mịt.
Diệp Bạch Tư đã đứng dậy khỏi ghế, Hứa Tâm Nguyệt ở phía sau phát huy giác quan thứ sáu của người phụ nữ, bà nhanh chóng phản ứng lại nói, "Mau, mau đưa Diệp Diệp về đi."
Diệp Bạch Tư mở cửa bước ra ngoài.
Lúc này Đoàn Sâm mới đột ngột đứng lên, ghế dựa phát ra một tiếng vang thật lớn. Hắn không kịp kéo ghế lại đã vội vàng chạy đuổi theo Diệp Bạch Tư.
Cùng tay cùng chân sóng vai với anh, hắn bảo: "Tôi, để tôi đưa em về nhà nhé."
Diệp Bạch Tư gật đầu.
Đoàn Sâm mừng như điên, hắn cố gắng bình tĩnh lại, mở cửa cho Diệp Bạch Tư ngồi vào, còn mình thì đổi sang ghế lái, sau đó nghiêng người sang giúp anh cài dây an toàn.
Trong lòng hắn như đang nổi bão, sóng to gió lớn, bàn tay nắm lấy vô lăng khẽ run lên.
Diệp Bạch Tư mở miệng: "Anh cũng cài dây cho mình đi."
Đoàn Sâm lập tức cài xong xuôi, Diệp Bạch Tư lại nói tiếp: "Nếu anh chỉ có thể chăm sóc tốt cho một người, tôi hy vọng người đó chính là bản thân anh."
"Tôi có thể chăm sóc tốt cho cả hai chúng ta." Quai hàm của Đoàn Sâm hơi siết chặt, ánh mắt của hắn vừa sâu thẳm vừa dứt khoát: "Lần này tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ khiến cho em thất vọng."