ffMột giờ sáng.
Âm lượng TV trong phòng vẫn rất to, phim tài liệu “Thế Giới Động Vật” trên CCTV9 chiếu đoạn phim về chim hồng hạc dài mười phút, Lý Quần Thanh đã nhìn thấy chim hồng hạc màu hồng trong đầm nước tư thế tao nhã, đi quanh quẩn lại gần ống kính, dán mỏ lên ống kính lần thứ mười.
Ánh mắt của anh ban đầu còn rõ ràng, đến giờ mông lung mờ mịt, rõ ràng âm lượng TV rất to, giọng thuyết minh khắc vào đầu, nhưng thứ mà anh thật sự nghe thấy chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào của bản thân mình mà thôi.
“Khóc cái gì?”
Gã trai tiến vào anh từ phía sau rút dương v*t ra ngoài, lột cái bao cao su thứ ba bị bẩn, nhìn gò má phớt hồng của Lý Quần Thanh, cậu ta sờ lỗ huyệt bị cậu ta chịch đỏ bừng của anh, đầu óc duy trì hưng phấn, dương v*t dựng đứng.
Gã trai bế Lý Quần Thanh lên, vuốt ve lồng ngực bằng phẳng nhưng không mềm mại bằng bầu vú của phụ nữ, xoa nắn lồng ngực vừa trắng vừa gầy đó đến đỏ ửng như lông chim hồng hạc.
“Cậu tha cho tôi đi…”
Lý Quần Thanh run bần bật trong lòng cậu ta, anh yếu ớt giơ tay lên cầm cánh tay cường tráng của cậu, hàng mi không phân biệt được là nước mắt vì nhục nhã hay sung sướng, lấp lánh trong ánh sáng.
Văn Tự xoay mặt Lý Quần Thanh, ép anh nhìn mình, nước mắt lã chã, vẻ kiêu ngạo mọi khi đã biến mất, nhưng dáng vẻ đáng thương này càng khiến người ta thương xót.
Cậu ta bóp bờ mông bị mình húc đỏ ửng của Lý Quần Thanh, cắm dương v*t vào từng tấc một, trong mắt Lý Quần Thanh hoàn toàn không còn cậu ta nữa, cánh tay cậu ta bị Lý Quần Thanh siết chặt, nhưng cậu ta vẫn ôm chặt anh, hung hãn di chuyển trong lối đi mà trước nay cậu ta chưa từng nếm thử.
“Anh phải nghĩ rằng…” Văn Tự không kìm được hôn lên môi Lý Quần Thanh, “Bạn trai anh đang làm tình với người khác đấy, anh không làm tình với tôi, lẽ nào muốn chơi ba với bạn trai anh và bồ nhí của hắn sao?”
Ba tiếng trước, Lý Quần Thanh còn chưa xuất hiện ở căn hộ xa hoa này, mà là ở cửa phòng ngủ trong căn nhà mà anh và Tưởng Quân mua chung.
Giọng nữ mềm mại rên rỉ vọng ra từ trong cái loa nhỏ trên tủ đầu giường mà Lý Quần Thanh mua, quấn quýt chất đầy căn phòng. Mái tóc dài của phụ nữ trút từ trên giường xuống, run rẩy theo động tác ra vào của gã đàn ông, tựa cơn sóng đen tuyền. Người phụ nữ này rất xinh đẹp, thiên kim Từ Lai của chủ tịch tập đoàn Từ Thị, cao quý nho nhã, vô số người khom lưng vì cô ta, đúng là có khả năng bẻ cong thành thẳng.
Dọc đường giằng co đến tận cửa cùng Lý Quần Thanh, Văn Tự vỗ bả vai chàng trai còn đang gắng gượng điềm tĩnh nhưng bờ môi đã tái nhợt, rồi kéo vạt áo sơ mi trắng nhuốm màu hồng của anh, chà xát nhè nhẹ, “Cược gì với tôi nhỉ? Cược gã đàn ông nào sẽ chung thuỷ nhỉ? Thua rồi phải không? Nếu thua thì… phải tuân thủ giao ước, có đúng không?”
Người bên trong đang hưng phấn, Lý Quần Thanh quay người, hơi ngước mắt nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, nói: “Ra ngoài nói chuyện.”
“Được,” Văn Tự bấm nút tạm dừng trong tay, vẫy vẫy trước mặt Lý Quần Thanh, anh chộp tay cậu ta, tỏ ra giận dữ. Văn Tự gạt bàn tay trắng bệch trên cổ tay mình, trở tay nắm chặt, kéo lên môi hôn một phát, “Sợ anh nuốt lời, nên phải dùng vài biện pháp.”
Lý Quần Thanh ghê tởm bởi tiếng thở dốc ngọt ngào át cả âm nhạc trong phòng đến mức buồn nôn, anh đẩy Văn Tự ra, rảo bước rời khỏi nhà, đến cửa thang máy, tình cờ có thùng rác cô lao công để lại, anh khom lưng bắt đầu nôn oẹ.
Dạ dày đau dữ dội, ngón tay vịn tường của anh siết chặt trên bờ tường, Văn Tự đứng dựa bên cạnh, hoodie màu đen tôn lên vẻ ngoài của cậu ta trắng trẻo tuấn tú, nụ cười trên mặt có thêm phần mờ ám không rõ, cậu ta cứ như đang xem khỉ, không, Lý Quần Thanh đẹp hơn khỉ nhiều, xem chim hồng hạc đi, Lý Quần Thanh thích chim hồng hạc đến thế, chắc chắn anh thích mình coi anh như một chú chim hồng hạc tuyệt đẹp.
“Nôn sạch chưa?” Đọc Full Tại Truyện Full
Lý Quần Thanh không trả lời cậu ta, Văn Tự cũng không để ý, cậu ta giơ tay kéo cánh tay anh, đưa anh vào thang máy trống vắng.
“Thả tôi ra.” Lý Quần Thanh rụt tay về, giữ khoảng cách với Văn Tự.
“Chia tay với hắn đi.”
Văn Tự biết chừng mực đứng im tại chỗ, cậu ta biết giờ mà lại gần Lý Quần Thanh, có khi sẽ đánh nhau thật.
“…”
“Không chia tay cũng được,” Văn Tự bật điện thoại, tăng âm lượng clip cậu ta vừa quay đến mức tối đa, vừa nhìn Lý Quần Thanh vừa mỉm cười nói: “Mối quan hệ này càng khiến tôi hưng phấn hơn, làm người tình bí mật của anh, tôi xứng đáng.”
Lý Quần Thanh luôn cho rằng nụ cười là cách biểu đạt tình cảm tốt đẹp nhất trên thế giới này, nhưng trên mặt Văn Tự, anh chỉ có thể nhìn thấy đằng sau mặt nạ mỉm cười là cảm giác ngột ngạt nhe nanh múa vuốt nhào tới mình.
Cảnh duy nhất không cười chắc là bây giờ.
Trên giường cậu ta, Lý Quần Thanh nằm bên dưới thân cậu ta. Dục vọng khiến cậu ta mất lý trí, cả linh hồn run rẩy vì cảnh này, cậu ta đang dùng cả thể xác và tinh thần cảm nhận khoái cảm khi ** Lý Quần Thanh.
“Cậu im mồm…!”
Lý Quần Thanh kéo mạnh cánh tay Văn Tự, anh cúi đầu thở hồng hộc, đau lòng không thôi, “Cậu tưởng giờ tôi không bẩn sao… chơi ba với họ và làm tình với cậu, đều kinh tởm…!”
“Không bẩn,” Văn Tự lùi ra, lật Lý Quần Thanh đang muốn bò lên trước lại, nâng cặp chân bị cậu ta hôn đến lốm đốm vết của anh, cậu ta cắm vào rồi cúi người xuống, hôn lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt của anh, “Anh sạch nhất, thích hợp làm tình với tôi nhất.”
“Tôi… tôi yêu Tưởng Quân bốn năm ròng, đã từng làm rất nhiều lần… anh ta không dùng bao, bắn rất nhiều lần… ư…”
Văn Tự bịt miệng Lý Quần Thanh, sắc mặt bỗng sa sầm, cậu ta thúc mạnh vài nhát vào trong như trả thù: “Anh nói những lời này sẽ không mang lại lợi ích gì cho anh đâu.”
Đương nhiên cậu ta biết Lý Quần Thanh đã qua lại với Tưởng Quân bốn năm trời, biết họ yêu nhau sâu đậm, biết họ có vô số đêm ôm ấp, Tưởng Quân dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì? Hắn chẳng thể cho Lý Quần Thanh gì cả, nhưng cậu ta thì có, cậu ta có thể cho anh mọi thứ anh muốn!
Nhưng dường như Lý Quần Thanh chỉ muốn Tưởng Quân thôi. Nhưng giờ Tưởng Quân đã lên giường với người khác, hắn không cần Lý Quần Thanh nữa.
Tốt quá.
Lý Quần Thanh đã thuộc về cậu ta.
Văn Tự không chịu nổi chút kích thích, biên độ động tác của cậu ta càng lúc càng lớn, tốc độ cắm rút càng lúc càng nhanh, xoa nắn đầu v* Lý Quần Thanh cũng mạnh đến đáng sợ, Lý Quần Thanh không thấy khoái cảm, anh đau đớn cắn chặt môi, đến khi rách da chảy máu.
“Ha… đau…” Lý Quần Thanh không chịu nổi nữa.
Văn Tự nào có nghe thấy Lý Quần Thanh đau, cậu ta làm tình với đàn ông lần đầu tiên, cảm giác này khác hẳn phụ nữ, nhưng hễ khuôn mặt của người dưới thân đổi thành bất cứ một gã đàn ông nào khác, cậu ta đều sẽ nôn mửa.
Nhưng đây là Lý Quần Thanh.
Là Lý Quần Thanh không biết điều, lạnh lùng như băng giá.
Là người đẹp cao quý lạnh lùng chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể chơi đùa.
Quá xuất sắc quá nổi bật, khiến cậu ta điên đảo, đến mức cậu ta quên mất cậu ta không phải đồng tính, cậu ta chán ghét đồng tính, thậm chí không kìm nổi lại gần người đàn ông này, ôm ấp làm tình với anh.
Có điều là Lý Quần Thanh, là Lý Quần Thanh thì được.
“Lý Quần Thanh…” Văn Tự tách bờ môi Quần Thanh cắn tái mét, lưỡi đảo qua máu trong khoang miệng anh, quấn quýt môi lưỡi với anh, dịch cơ thể chảy bừa, “Anh lấy thứ tình yêu không đáng nhắc tới trước mặt địa vị tiền bạc của Tưởng Quân để chống lại tôi, anh nhìn xem, anh thua đến mức chẳng còn manh áo.”
“Cậu đeo bao…” Lý Quần Thanh phớt lờ điều cậu ta nói, nhưng những lời này vẫn như kim châm vào tim anh, anh bị làm đến mức hai chân gập lại run rẩy không ngừng, ngón tay trắng nõn thon dài túm chặt cánh tay của Văn Tự, cầu xin cậu ta, “Xin cậu đấy…”
Anh không biết Văn Tự bỏ bao cao su từ lúc nào, nhưng không có lớp ngăn cản ấy, anh cứ cảm thấy Văn Tự dùng dương v*t cũng có thể đâm thủng ruột mình.
“Không đeo, sau này làm tình với anh, không bao giờ đeo nữa.” Cuối cùng Văn Tự húc mạnh vài phát, cậu ta ôm chặt Lý Quần Thanh, bắn vào trong cơ thể anh, cậu ta vuốt ve khuôn mặt anh, hôn nhẹ anh như an ủi, “Tôi muốn làm sạch anh, khiến anh chỉ thuộc về một mình tôi. Anh ngoan ngoãn vào, nếu không thì anh yêu cái gì tôi phá huỷ cái đó, trừ phi anh yêu tôi.”
“Lý Quần Thanh, anh muốn yêu tôi không?”