Mềm mại, khác hẳn thái độ lạnh lùng cứng rắn mà Lý Quần Thanh toàn dùng với cậu ta, mềm đến mức Văn Tự càng lún càng sâu, cậu giơ tay túm eo Lý Quần Thanh, tay mất kiểm soát mò vào trong áo anh, lần theo cột sống cong cong của anh sờ xuống dưới.
Cậu ta hôn say mê quá, Lý Quần Thanh giằng khỏi sự giam cầm của Văn Tự, nhưng cậu ta dán sát quá, chỉ ước khảm được toàn thân vào cơ thể Lý Quần Thanh, anh đẩy lồng ngực của cậu ta, lưỡi Văn Tự không luồn vào được, cậu ta chỉ có thể vừa liếm vừa cắn hai cánh môi đáng thương của anh, hòng bắt anh hé miệng.
Không được, không được!
Lý Quần Thanh cắn chặt môi, nhưng sau chốc lát, anh từ từ hé miệng, Văn Tự lập tức lại đè nghiến lên Lý Quần Thanh vừa giãy giụa thoát khỏi mặt tường, mắt cậu ta ngậm cười, khuyên chân mày mới xỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Lý Quần Thanh bị hôn đến mức dường như đuôi mày cũng ửng hồng, khi Văn Tự muốn tiến thêm một bước, Lý Quần Thanh cắn răng, nhìn thấy Văn Tự kinh ngạc, anh nhẫn tâm càng cắn mạnh hơn.
“Ư…”
Văn Tự buông tay, Lý Quần Thanh cũng nhả răng, Văn Tự còn chưa bình tĩnh lại, anh đã đạp một phát lên lồng ngực cậu ta, cậu ta lùi lại mấy bước liền, sờ vết máu bên môi, bật cười trầm. Cậu ta ngẩng đầu lên, há miệng cho Lý Quần Thanh xem máu trong miệng mình, sau đó cậu ta lấy giấy nhổ máu, nhìn ánh mắt như muốn giết mình của Lý Quần Thanh, cậu ta thản nhiên nói, “Hôn thích quá, thảo nào.”
Lý Quần Thanh nghe được câu này, ánh mắt tối sầm, Văn Tự nhìn anh đi tới chỗ mình, từ tóc đến móng chân, chỗ nào cũng đẹp, cậu ta bằng lòng, bằng lòng bị Lý Quần Thanh giẫm lên, dù sao thì anh kiêu ngạo lạnh lùng như thế, cho anh vui một chút cũng không sao cả.
“Shhhh…”
Bàn trà cách ghế sofa nửa mét bị húc đột ngột, ngã ra sau đè lên sofa, trà trên đó văng tung toé khắp nơi. Văn Tự bị đá ngã lên bàn trà, chân Lý Quần Thanh định đạp lên mặt cậu ta, cậu ta giơ tay tóm được bàn chân sắp dán lên mặt mình, nói: “Đủ rồi, nổi cáu cũng phải có chừng mực, anh định đập cả nhà mới hết cáu à?”
Lý Quần Thanh giãy thoát khỏi tay Văn Tự, khom lưng lôi cậu ta sang một bên, rồi đặt bàn trà lại cho ngay ngắn, anh chỉ vào ghế sofa bị bẩn, nói với Văn Tự: “Cậu ngủ ở đây, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
“Ừm,” Văn Tự lùi lại, nằm xuống ghế sofa nhìn người vừa siết chặt nắm đấm vừa run rẩy, cậu ta nói, “Tôi không làm phiền anh nữa.”
Quay người vừa định đi, Lý Quần Thanh lại quay lại, anh nhìn Văn Tự, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu tha cho tôi?”
“Đúng là một câu hỏi hay,” Văn Tự cân nhắc chốc lát, rồi cười nói, “Tôi rất ghét các anh, ghét các anh muốn làm trò yêu đương đồng tính tởm lợm này, tha cho anh? Lý Quần Thanh, tôi chán lắm, tha cho anh thì ai đền bù tổn thất tổn thương nội tâm của tôi?”
“Tổn thương gì phải chữa lành bằng tra tấn người khác? Liên quan gì đến tôi?” Đọc Full Tại Truyện Full
Văn Tự sờ mũi, nói: “Liên quan rất lớn đến anh. Anh đấy, anh phá tan tành hình tượng của anh trong lòng tôi, tôi thật sự không chịu nổi.”
“… Đây là sự thật không thể thay đổi, là tại cậu nghĩ tôi tốt đẹp quá.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Anh chính là người tốt đẹp nhất trên thế giới này mà, đây chính là sự thật. Được rồi, tôi sợ anh tức quá hoá bệnh, không nói với anh nữa.” Văn Tự trở mình quay lưng vào Lý Quần Thanh, “Dù sao thì tôi nghĩ thế nào, chẳng ai cản được tôi.”
Lý Quần Thanh sợ Văn Tự lên cơn điên giữa đêm, anh khoá cửa mấy cái liền, rồi mới yên tâm đi ngủ.
Buổi sáng Lý Quần Thanh còn phải đi làm, lúc anh dậy, Văn Tự cũng ngồi dậy trên ghế sofa, đêm se lạnh, cậu ta bị cảm nhẹ.
“Đi đâu đấy?”
“Đi làm.” Lý Quần Thanh mặc áo khoác vào, đi vài bước, anh nhìn Văn Tự bám theo sau mình, hỏi, “Kết quả cân nhắc của cậu?”
“Kết quả cân nhắc của tôi…” Văn Tự thoáng dừng, nhìn Lý Quần Thanh đang nghiêm túc đợi đáp án, cậu ta bước tới một bước, cúi đầu ghé sát mặt anh, nói, “Anh thật sự rất đẹp, tôi có thể hôn thêm lần nữa không? Hôn thêm lần nữa tôi sẽ nhận lời anh.”
“Cậu…!”
Lý Quần Thanh giơ tay lên định đánh Văn Tự, cậu ta tóm cổ tay anh, kéo đến trước mặt mình, Lý Quần Thanh có xịt nước hoa, Văn Tự ngửi thử, để lại một nụ hôn trên cổ tay anh: “Chỗ nào của anh cũng thơm.”
“Đồ lừa đảo! Tôi sẽ không bao giờ tin cậu nữa!” Lý Quần Thanh bị Văn Tự chọc giận thật rồi, quả thật anh không thể hiểu được, rốt cuộc con người Văn Tự phải nói lý kiểu gì thì cậu ta mới nghe lọt.
Chẳng chờ anh ra tay lần nữa, cánh cửa gần ngay gang tấc được mở ra, Tưởng Quân đứng ngoài cửa với khuôn mặt trắng bệch, nụ cười ban đầu của Văn Tự cũng tắt ngóm, Tưởng Quân biết trong nhà chính là Văn Tự, nhưng hắn vẫn cứng đơ hỏi Lý Quần Thanh: “Nó là ai?”
“Tưởng Quân, lát nữa chúng ta nói chuyện. Chúng ta rời khỏi đây đã.” Lý Quần Thanh thấy bầu không khí trở nên đáng sợ, anh giơ tay kéo Tưởng Quân, muốn đưa hắn rời khỏi đó.
Tưởng Quân đứng im bất động, nói: “Anh biết nó là ai, Văn Tự đúng không, mẹ kiếp mày là Văn Tự đúng không?!”
“Phải, tao đây.” Văn Tự nhìn bàn tay Lý Quần Thanh chủ động kéo đi, cậu ta cong môi cười, sau đó giật phắt tay Lý Quần Thanh, đột ngột đẩy anh vào nhà.
Văn Tự rất khoẻ, Lý Quần Thanh sợ hết hồn. Tối hôm qua anh đánh cậu ta, là cậu ta không muốn làm anh bị thương, nếu cậu ta nghiêm túc, nhất định cậu ta sẽ giống một con chó dại, xé nát đối phương.
“Bệnh nhân à, ba đấm tiễn mày về bệnh viện.” Văn Tự búng tay, lại gần Tưởng Quân.
“Mày tưởng tao sợ mày à? Tránh xa Lý Quần Thanh ra, thằng điên tao cảnh cáo mày đấy, tránh xa cậu ấy ra!”
Lý Quần Thanh chưa từng thấy Tưởng Quân đánh nhau, trong ấn tượng của anh, Tưởng Quân vĩnh viễn là người chinh phục kẻ khác bằng lý lẽ, anh không hiểu tại sao Tưởng Quân lại bị kích thích đến vậy, đánh nhau đỏ mặt tía tai.
Thấy nắm đấm của Văn Tự sắp đánh vào vết thương vừa tháo chỉ của Tưởng Quân, Lý Quần Thanh đẩy Văn Tự ra, chắn trước mặt Tưởng Quân gầm lên: “Đủ rồi!”
Nắm đấm của Văn Tự dừng trước chóp mũi Lý Quần Thanh, cậu ta nhìn anh, nhân tố bạo lực trong người cậu ta vọt lên đỉnh điểm, cậu nghiến răng nghiến lợi, sau đó đột nhiên bước tới bóp cổ Lý Quần Thanh, lúc họ không kịp trở tay, cậu ta ngoạm thật mạnh lên môi anh, khiêu khích: “Anh ấy là của mày à? Là của mày thì sao? Mẹ kiếp tao cũng hôn anh ấy đấy! Tưởng Quân, mày tưởng mày xứng với Lý Quần Thanh à? Mày tự hỏi bản thân mày đi, mày xứng không?”