Nước chảy không ngừng, Lý Quần Thanh hoàn hồn, Văn Tự đã tắm xong bên cạnh anh.
“Lúc này rồi, đi làm có ý nghĩa gì?” Văn Tự lau nước đọng trên mặt, cậu ta giơ tay kéo ngón tay Lý Quần Thanh, ghé sát cổ anh hôn một phát, “Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn anh ở cùng tôi.”
Lý Quần Thanh cúi đầu nhìn người đang gác đầu lên vai mình, lạnh lùng nói: “Tôi lặp lại lần nữa, giao ước bẩn thỉu của chúng ta đã kết thúc rồi, tôi và cậu không còn quan hệ gì nữa.”
“Thế anh không hận tôi à?”
“Không hận,” Lý Quần Thanh lùi lại một bước, “Quan hệ hay tình cảm gì tôi cũng không muốn lãng phí vào cậu.”
“Thế à,” Văn Tự tiến lên một bước, Lý Quần Thanh bèn lùi lại một bước, “Thế tôi kể thêm cho anh một chuyện, anh cân nhắc lại xem có muốn hận tôi không.”
“Chỉ có cậu, chỉ có Văn Tự cậu kỳ lạ thế này, làm tôi hận thì cậu vẻ vang lắm à?”
Văn Tự dồn anh đến cửa phòng tắm, hỏi: “Thế tôi nói, anh có nghe không?”
“…”
“Nghe đi,” Văn Tự chống hai tay lên tường, tấm gương phản quang, Lý Quần Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta, Văn Tự nói rất chậm rãi, “Tôi xấu xa thế này, anh không hận, sao mà xứng với những nỗi khổ anh gặp phải được? Bị tôi hôn bị tôi sờ bị tôi **, cái nào mà anh không nên hận?”
Lý Quần Thanh mím môi, trong cặp mắt xinh đẹp tối tăm không ánh sáng: “Nói, cậu nói đi. Tôi nghe.”
“Tôi biết trước Tưởng Quân có ý đồ ngoại tình, nhưng tôi không kể cho anh.”
“Tưởng Quân xuất thân từ miền quê nhỏ, tự ti khắc trong xương cốt, nó giấu rất sâu, giả vờ hào phóng cái gì? Tôi kích thích nó, tôi bảo nó không xứng ở bên anh, bảo nó là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nó bị kích thích, muốn kiếm tiền, muốn kiếm tiền nhanh, bèn đi đường tắt, lên giường với con gái chủ tịch, giành được công ty, chẳng phải sẽ dễ dàng sao?”
“Đương nhiên,” Văn Tự nhìn vẻ khó tin trong mắt Lý Quần Thanh, nói càng hăng hơn, “Kích thích một lần hai lần sẽ không khiến nó sụp đổ như thế, Lý Quần Thanh, thi thoảng hành vi tiêu tiền vô thức của anh khiến Tưởng Quân càng biến chất dữ dội hơn. Nhưng anh không sai, anh và nó vốn không phải người cùng một thế giới. Thực ra đêm hôm qua nó đã dừng giữa chừng, có thể lương tâm của nó thức tỉnh, cảm thấy có lỗi với anh…”
“Tại sao cậu…”
“Tại sao tôi biết? Vì Từ Lai nhắn tin bảo tôi, chị ấy đã dùng thuốc tôi cho chị ấy.”
Lý Quần Thanh nhìn khoé môi vểnh lên của Văn Tự, sợ hãi tột độ: “Văn Tự… cậu đáng sợ quá…”
“Đều là vì anh,” Văn Tự siết cần cổ Lý Quần Thanh, dán vào hôn lên môi anh, “Chỉ cần khiến quan hệ giữa anh và tôi gần hơn, nhiều hơn, sâu hơn, việc gì tôi cũng làm. Nhưng tôi phải nói một câu, Tưởng Quân thấy Từ Lai dùng thuốc, nhưng nó không vạch trần Từ Lai, mà đón lấy ly rượu đó một cách tự nhiên, ôm lấy Từ Lai…”
Lý Quần Thanh đẩy lồng ngực Văn Tự, anh rất muốn giẫm người trước mặt xuống dưới chân mình ngay, hung hăng đánh chết cậu ta mà không màng đến hậu quả. Nhưng anh không có sức, cảm giác kiệt sức lan rộng từ trong tim khiến anh chỉ có thể phản kháng yếu ớt: “Câm mồm, đừng nói nữa… Đừng nói nữa!”
“Được, tôi không nhắc đến nó nữa, nói về chúng ta đi,” Văn Tự ôm eo Lý Quần Thanh, nói, “Chúng ta bắt đầu lại, bắt đầu lại từ đầu được không? Hôm nay là sinh nhật tôi, anh thương tôi đi, cho tôi ** lần nữa được không?”
“Không, không được.” Lý Quần Thanh ngoảnh đầu đi, một giọt nước mắt toả sáng trong ánh sáng tù mù rơi xuống từ gò má anh, anh muốn trốn, trốn đến một môi trường tự nhiên mới, không có Văn Tự, không có Tưởng Quân, không có tất cả mọi chuyện sắp khiến thần kinh anh sụp đổ này quấn lấy.
“Nếu anh đau khổ thế, tôi làm anh sung sướng được không?”
Lý Quần Thanh không có sức trả lời cậu ta, Văn Tự lấy viên thuốc cuối cùng, bóp miệng Lý Quần Thanh, nhét thuốc vào, “Lý Quần Thanh, món quà sinh nhật mà tôi tự thưởng cho mình chính là anh đấy. Anh mà đi, tôi còn đón sinh nhật gì nữa.”
“Đồ điên… đồ điên! Cậu thả tôi ra… thả tôi ra!” Đọc Full Tại Truyện Full
Lý Quần Thanh giãy khỏi vòng ôm của Văn Tự, ngồi phịch xuống sàn, gió phòng tắm thốc vào, anh ngẩng đầu lên, cảnh tượng trong phòng tắm khiến anh im bặt.
Cửa sổ dán rong rêu màu xanh lá, trên tường vẽ chim hồng hạc màu hồng méo mó, chỗ còn chưa vẽ là một mảng giấy dán tường màu xám, trên đó viết chi chít tên Lý Quần Thanh.
“Tôi vẽ không đẹp, nhưng có học theo anh,” Văn Tự cởi áo, bật vòi hoa sen, “Tôi sẽ vẽ đẹp hơn, nếu anh không thích, lần sau tôi sẽ tạo đầm lầy trong vườn hoa, nuôi chim hồng hạc cho anh ngắm.”
“Không cần, tôi không cần, tôi không cần gì hết! Cậu thả tôi đi đi, Văn Tự, cậu thả tôi đi đi…” Lý Quần Thanh đứng dậy, bước lảo đảo đi về phía cửa phòng tắm, còn chưa đến cửa, anh đã gục xuống sàn.
Văn Tự tháo kính ra, đi tới bế Lý Quần Thanh đang muốn bò ra cửa lên, cậu ta vùi đầu vào cổ anh hít sâu một hơi, rồi đưa anh đứng dưới vòi hoa sen, lột từng món quần áo của anh ra, hài lòng hôn tiếp lên dấu hôn còn chưa tan trên người Lý Quần Thanh: “Tôi muốn, tôi cũng chẳng muốn gì cả, tôi chỉ muốn anh. Đây là điều ước sinh nhật, Lý Quần Thanh, điều ước sinh nhật của tôi thiêng nhất, đấy từ bé đến lớn, tôi muốn gì, nó sẽ là của tôi.”
Thuốc bắt đầu có tác dụng, ánh mắt nhìn Văn Tự của Lý Quần Thanh trở nên mơ hồ, nhưng anh đang rơi nước mắt không ngừng, rơi nước mắt hoà cùng nước vòi hoa sen, nhưng miệng vẫn nói: “Tôi nóng…”
Văn Tự hôn cằm Lý Quần Thanh, chữ thích trong mắt sắp tràn ra ngoài: “Nóng chỗ nào?”
“Bên dưới, bên dưới…” Lý Quần Thanh giơ tay kéo tay Văn Tự, lần xuống dưới chạm vào dương v*t ngóc đầu của mình.
“Đẹp quá,” Văn Tự giơ tay cầm lấy, cậu ta hôn cánh tay Lý Quần Thanh, thong thả quỳ một chân trước mặt anh, mỗi lần cậu ta hôn bụng anh, Lý Quần Thanh đều khó chịu cào tóc cậu ta. Văn Tự vuốt ve xung quanh dương v*t được cạo sạch của anh, nói, “Anh tự cạo à? Lần sau nó mọc dài ra, tôi giúp anh được không?”
Lý Quần Thanh không nói gì, chỉ kéo tay Văn Tự trượt lên trượt xuống, Văn Tự ghé sát chỗ nốt ruồi trên đùi anh, cậu ta bẻ đùi anh, há miệng ngậm lấy, chạm vào đó bằng lưỡi, rồi cắn thật mạnh.
Cậu ta đã muốn hôn nốt ruồi này từ lâu rồi, nốt ruồi nằm ở mé trong đùi Lý Quần Thanh, chỉ có anh dang rộng chân với cậu ta, cậu ta mới nhìn thấy được.
“Đau…” Lý Quần Thanh bắn tinh, mềm nhũn tuột xuống, Văn Tự nhả miệng, trong tay cậu ta toàn là tinh dịch của Lý Quần Thanh, trên đùi anh cũng có một dấu răng rớm máu.
Văn Tự ghé sát hôn môi Lý Quần Thanh, tay còn lại của cậu ta trượt ra sau lưng anh, thò vào lỗ huyệt sưng đỏ chưa giảm bớt kia, Lý Quần Thanh bị thuốc làm cho mất tỉnh táo, chỉ muốn sung sướng. Anh giơ tay ôm chặt cổ Văn Tự, chủ động hé miệng, cho Văn Tự hôn mình, cho cậu ta quấn lấy mình bằng lưỡi.
Lý Quần Thanh nước mắt giàn giụa, chỉ quyến rũ Văn Tự làm cậu ta sung sướng tột cùng, chưa sinh nhật nào của cậu ta bằng được năm nay, hai mươi mốt tuổi của cậu ta, hai mươi mốt tuổi hoàng kim, sáng rực rỡ vì Lý Quần Thanh.
Nụ hôn của Văn Tự lần xuống dưới, hôn đến đầu v* của Lý Quần Thanh, cậu ta cọ chóp mũi vào đó, ngửa đầu nhìn anh, nói: “Thơm quá.”
Lý Quần Thanh nuốt thuốc cũng không thích nói gì. Có điều cặp mắt ấy như ngậm tình, nhìn ai cũng đa tình, nhìn ai cũng khiến lòng người rạo rực. Văn Tự bế anh lên, cúi đầu ngậm đầu v* của anh, liếm nhẹ nhàng, rồi ngậm chặt như mút kẹo.
Cậu ta biết mình nên cai thuốc lá kiểu gì rồi. Chỉ cần ngậm đầu v* xinh xắn thơm nức này, cậu ta sẽ cai được, cậu ta có thể ngậm cả đời, cũng có thể không động đến thuốc lá cả đời.
“Hôn tôi đi.” Văn Tự cọ dương v*t thô to đang khí thế vào khe mông của Lý Quần Thanh, “Anh hôn tôi, tôi sẽ thúc vào.”
“…” Lý Quần Thanh cúi đầu xuống, nằm trên vai Văn Tự, không nói gì.
Anh không nói gì cũng rất gợi tình. Rõ ràng cơ thể đang run lẩy bẩy, rõ ràng trong mắt toàn là khát vọng, nhưng anh không nói, những lời này từ trong lòng tự động đưa vào tai Văn Tự.
“Được thôi, tại tôi vô dụng.” Văn Tự nghiêng đầu thơm má Lý Quần Thanh, lúc này anh ngoảnh đầu, cho Văn Tự hôn mình.
“Ha…” Lý Quần Thanh cảm thấy bị đút vào, anh ôm chặt bả vai Văn Tự, nước mắt lại trào ra.
Văn Tự hôn nước mắt của anh, đặt anh tỳ lên tường, sau khi chuyển động chậm rãi vài phát thì đâm lút cán. Cậu ta than một tiếng, ngửa đầu hôn khuôn cằm ngửa lên của Lý Quần Thanh, lau sạch nước mắt của Lý Quần Thanh: “Lý Quần Thanh, tôi thật sự rất thích anh, chỗ nào cũng thích.”
Nước vòi hoa sen chảy từ đỉnh đầu Lý Quần Thanh xuống, chảy tới đầu v* màu hồng đang sưng của anh, chảy đến chỗ hai người dính chặt vào nhau, Văn Tự uốn cong cổ Lý Quần Thanh, nhìn dục vọng vừa cuồn cuộn vừa yên lặng trong con ngươi mắt anh, tốc độ thúc của cậu ta càng lúc càng mau, Lý Quần Thanh cắn môi bật máu, từ từ rỉ ra từ khoé môi, Văn Tự liếm hết lần này đến lần khác: “Rên thành tiếng đi Thanh Thanh, rên đi tôi cho anh.”
“Tôi…”
Lý Quần Thanh bấu vai Văn Tự, trong lúc nói, máu nhỏ từ miệng anh xuống má Văn Tự, giống một nốt ruồi son, anh nhẹ nhàng lau đi, nhưng giọt tiếp theo lại nhỏ xuống mặt cậu ta, anh làm không biết chán, thong thả lau, thong thả nói, “… Hận cậu.”